Lâm Chính tối mặt: “Trúng kế rồi sao?”

E là không ai ngờ được Phong Thanh Vũ lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy.

Dùng tính mạng của người nhà họ Lâm để tạo cơ hội cho mình, rồi lại ra tay với Lâm Chính bằng phương thức đánh lén.

Trên thực tế đây chính là thủ đoạn Đạo Hoàng quen dùng.

Chính vì ông ta có sở trường đánh úp giết người, nên mới có một chữ “đạo” (cướp).

Lâm Chính ngoảnh phắt sang nhìn.

Lập tức nhìn thấy bàn tay già nua khô gầy như que củi của Phong Thanh Vũ đã lại gần cổ mình.

Sức mạnh trong lòng bàn tay đó đủ để vặn gãy cổ Lâm Chính.

“Cái gì?”.

Người nhà họ Lâm cũng ngớ người ra.

Phong Thanh Vũ bất ngờ biến mất, rồi lại bất ngờ xuất hiện sau lưng Lâm Chính, chẳng khác nào quỷ mị, lại càng như thuấn di.

Đây còn là tốc độ của con người sao?

Bọn họ hoàn hồn lại, lập tức tỏ vẻ mừng rỡ, kích động đến mức toàn thân run rẩy.

Cú chộp này đủ để giết Lâm Chính!

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Xoẹt!

Một âm thanh cực nhỏ vang lên.

Chỉ thấy bàn tay đang giơ tới của Phong Thanh Vũ bỗng rụt lại, vội vàng thu chiêu rút lui.

Cơ thể ông ta cũng rơi xuống bên cạnh cửa sổ sát đất như một trận gió, khuôn mặt già nua nhìn Lâm Chính chằm chằm.

“Hả?”.

Người nhà họ Lâm thất thanh kêu lên.

“Thu chiêu rồi sao?”, Lâm Hằng Chí không cam lòng nói: “Sao ông lại thu chiêu? Vừa rồi chẳng phải là thời cơ tốt để giết thần y Lâm sao? Sao ông lại bỏ qua như vậy?”.

“Lắm lời!”.

Phong Thanh Vũ lật tay cách không tát cho Lâm Hằng Chí một cái.

Bốp!

Cơ thể Lâm Hằng Chí lập tức bay lên, xoay tròn 360 độ, cuối cùng nặng nề ngã xuống đất.

Mọi người vội quay sang nhìn.

Chỉ thấy một nửa mặt anh ta bị đánh sưng vù, răng trong miệng rụng gần hết, toàn là máu tươi, đầu váng mắt hoa, gần như ngất xỉu.

Đây là uy lực một cái tát của Phong Thanh Vũ!

Thật là khủng khiếp!

Người nhà họ Lâm run như cầy sấy, sao dám ho he tiếng nào nữa?

“Lũ vô dụng như các cậu chẳng hơn con kiến bao nhiêu, làm sao biết cuộc đối đầu giữa các cao thủ nó thế nào? Khoảnh khắc vừa rồi khi tôi ra tay, thần y Lâm đã kịp phản ứng rồi. Tuy cậu ta không thể đón đỡ hay tránh được đòn tấn công của tôi, nhưng có thể bắn ra một cây châm bạc trong chớp mắt, ép tôi thu chiêu. Nếu vừa rồi tôi cố vặn gãy cổ thần y Lâm, thì e là cũng bị trúng kì độc, mất mạng tại chỗ rồi! Phong Thanh Vũ tôi không hiểu về độc, sao có thể so độc với thần y Lâm chứ?”, Phong Thanh Vũ mặt không cảm xúc nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play