“Đúng là có khả năng này! Nếu không sao Bùi Cương lại từ Giang Thành xa xôi đến mừng thọ ông nội chứ?”.

“Đáng thương cho Lâm Chính, bị cắm cho cặp sừng, chậc chậc chậc…”

Mấy người Thành Bình, Trương Kiềm, Trương Mậu Niên châu đầu ghé tai, cười khẩy.

“A Côn! Mau, tiếp đón Chủ tịch Bùi chu đáo, không được chậm trễ!”, ông cụ Trương cười nói.

“Vâng bố”, Trương Côn mỉm cười gật đầu.

Nhưng Bùi Cương lại xua tay, đáp: “Không cần đâu ông Trương, tôi ngồi cùng ông Tô Quảng là được rồi”.

Dứt lời, liền đi về phía Tô Quảng trò chuyện trước vẻ mặt ngơ ngác của ông ta.

Ông cụ Trương vô cùng bất ngờ, nhưng cũng không từ chối.

Bà cụ Trương thì có chút sửng sốt.

“Đây là ai vậy?”.

“Con không biết ạ, chúng ta có còn đuổi người nữa không mẹ?”, La Phượng cẩn thận hỏi.

Bà cụ Trương không nói gì.

Thực ra bà ta rất muốn đuổi, nhưng Chủ tịch Bùi này cũng là khách, Tô Quảng và Trương Tinh Vũ là người nhà mình, bà ta muốn đuổi thì đuổi, nhưng người này thì không được. Nếu bà ta đuổi khách thì chẳng phải thanh danh nhà họ Trương sẽ mất sạch sao? Bà ta cũng sẽ trở thành tội nhân của nhà họ Trương.

Nhưng đúng lúc bà cụ Trương đang do dự, không biết nên xử lý Tô Quảng và Trương Tinh Vũ như thế nào, thì bên ngoài lại có người chạy vào.

“Ông chủ! Ông chủ, lại có khách đến!”.

“Khách ở đâu?”.

“Ở Giang Thành ạ!”.

“Giang Thành?”.

Đám khách khứa có mặt đều nín thở.

Bà cụ Trương nhíu mày, cảm thấy không ổn.

Chỉ thấy một dàn xe sang dừng trước cổng, sau đó một đám người cùng bước vào, cứ như đã hẹn nhau từ trước, bước thẳng vào đại sảnh.

Sự xuất hiện của những người này khiến cả đại sảnh xôn xao.

“Ông chủ Lỗ của tập đoàn Trường Hoa?”.

“Tổng giám đốc của tập đoàn Đông Nguyệt?”.

“Trời ơi, đó là Chủ tịch Phương của công ty dược phẩm Thanh Hải!”.

“Đây đều là những ông chủ lớn có tài sản hơn một tỷ tệ, sao tất cả bọn họ đều đến vậy?”.

“Trời đất quỷ thần ơi, các ông lớn của cả Giang Thành đều đến sao? Nhà họ Trương có bản lĩnh như vậy từ lúc nào thế?”.

“Cả Giang Thành! Cả Giang Thành đấy!”.

“Lẽ nào… Giang Thành đã bị nhà họ Trương nắm được trong tay sao?”.

Đám khách khứa không dám tin vào mắt mình, thất thanh kêu lên, đại sảnh vô cùng huyên náo.

Người nhà họ Trương cũng trợn tròn hai mắt.

“Ông Trương, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn! Ha ha, chúng tôi không mời mà đến, quả thực hơi đường đột, mong ông đừng trách!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play