Trên xe….

Hà Tiểu Vũ rên rỉ, từ từ mở mắt: “Tôi đang ở đâu đây?”

Cô ta nói giọng yếu ớt.

“Trên đường về nhà”, Lâm Chính đang lái xe bèn lên tiếng.

“Về nhà sao?”, Hà Tiểu Vũ giật mình, cô ta chợt nhớ ra điều gì đó bèn vội vàng nhìn Lâm Chính. Thế nhưng lúc này là khuôn mặt bình thường của Lâm Chính, nào còn dáng vẻ gì của chủ tịch Lâm nữa.

“Anh là chủ tịch Lâm sao?”, Hà Tiểu Vũ cẩn thận hỏi.

Lâm Chính nhìn cô ta: “Cô Hà, cô đang nói gì vậy? Chủ tịch Lâm gì cơ?”

“Không phải à, ở trong sơn trang Thạch Thành trước đó, anh đột nhiên biến thành chủ tịch Lâm, không phải sao?”

“Cô Hà, chắc cô mệt quá nên bị ảo giác đấy. Sao tôi có thể là chủ tịch Lâm được chứ?”, Lâm Chính cảm thấy không hiểu.

“Thế nhưng…rõ ràng tôi nhìn thấy…anh đột nhiên biến thành chủ tịch Lâm mà”.

“Cô Hà, tôi có biết ma thuật gì đâu, sao mặt tôi lại biến đổi được. Cô nhìn lại xem”, Lâm Chính mỉm cười.

Hà Tiểu Vũ hác hốc miệng, không biết phải giải thích như thế nào. Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì đúng là hoang đường thật. Khuôn mặt một người sao có thể biến thành mặt người khác được chứ?

Chắc chắn là do cô ta bị ảo giác rồi. Chắc chắn là như vậy. Thế nhưng, mọi thứ kỳ lạ quá.

“Anh Lâm…sao tôi lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“À, cô đột nhiên ngất ở bữa tiệc, chắc là do mệt quá, tôi đưa cô về. May mà người của cậu Bào không nói gì. Cô Hà, cô thất lễ quá”, Lâm Chính tỏ ra trách móc.

“Hả? Vậy à?”, Hà Tiểu Vũ bụm miệng.

“Chứ còn sao nữa. Cô Hà, gần đây công việc của công ty nhiều lắm à? Sao tới mức thế này chứ?”, Lâm Chính hỏi.

“Haizz, anh Lâm, đâu phải anh không biết. Sau khi chủ tịch Lâm xảy ra chuyện thì cả công ty rơi vào trạng thái tê liệt. Cộng thêm việc Dương Hoa gần đây cũng gặp sóng gió, rất nhiều hạng mục bị trì trệ, thậm chí còn xảy ra rất nhiều vấn đề. Tôi làm gì có thời gian nghỉ ngơi?”, Hà Tiểu Vũ thở dài.

“Yên tâm đi, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi”, Lâm Chính an ủi.

“Tốt lên sao? Tôi chẳng nhìn thấy hi vọng gì cả”, Hà Tiểu Vũ lắc đầu. Lâm Chính không nói gì, chỉ tiếp tục lái xe.

Về tới học viện, Tô Nhu lập tức gọi Hà Tiểu Vũ. Hà Tiểu Vũ nói toàn bộ mọi chuyện giống như Lâm Chính nói cho cô ta nghe.

“Vậy sao? Cô đột nhiên bị ngất, Lâm Chính đưa cô về à?”, Tô Nhu chau mày.

“Nói vậy thì chuyện lần này không thành công rồi”.

“Xin lỗi chủ tịch”, Hà Tiểu Vũ tự trách mình.

“Không sao! Không phải lỗi của cô, mà cô thế nào rồi?”

“Cũng không có chuyện gì lớn ạ…”

“Không có gì là tốt rồi. Giai đoạn này đúng là cô vất vả quá, cô nghỉ một ngày đi”, Tô Nhu cười nói.

“Chủ tịch, tôi không sao”

“Nghe lời, tới bệnh viện kiểm tra rồi về nhà nghỉ ngơi đi”, Tô Nhu nghiêm túc nói.

Hà Tiểu Vũ giật mình, cô ta bỗng cảm thấy thật ấm áp. Cô ta thấy có làm cho Dương Hoa hay không cũng chẳng có gì phải tiếc nuối vì giờ công ty của mình…cũng không hề tệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play