Chỉ thấy Trịnh Cửu Xương đang quan sát thật kĩ bộ quần áo trên người Lâm Chính.

“Dạ Vương Tử? Đây là… Dạ Vương Tử?”, Trịnh Cửu Xương há miệng, nói với vẻ khó tin.

“Ông Trịnh, chỉ là một bộ Dạ Vương Tử hàng nhái thôi mà, có gì mà phải kỳ lạ chứ?”.

Lâm Nhược Nam nhíu mày, không nhịn được làu bàu.

“Hàng nhái? Ai bảo cô đây là hàng nhái? Đây là hàng thật! Là bộ đồ hàng thật duy nhất ở tỉnh này!”, Trịnh Cửu Xương ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Nhược Nam với ánh mắt chán ghét.

“Cái gì? Hàng thật?”.

Các khách mời đều há hốc miệng.

“Không thể nào! Tôi chưa từng nghe nói trong tỉnh có ai mua bộ Dạ Vương Tử này! Ông Trịnh, chắc không phải ông nhầm đấy chứ?”, Bào An Thủy vội nói.

“Không nhầm được, tỉnh này có người mua Dạ Vương Tử, cậu không nghe nói đến là do tin tức của cậu không nhanh nhạy”.

“Vậy thì… là ai mua?”, Bào An Thủy dè dặt hỏi.

“Chủ tịch Lâm của Dương Hoa Giang Thành!”.

Trịnh Cửu Xương nói rất nghiêm túc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính, hỏi: “Xin hỏi cậu là ai? Tại sao cậu lại mặc bộ Dạ Vương Tử mà Chủ tịch Lâm mua?”.

“Nguyên nhân rất đơn giản”.

Lâm Chính bình tĩnh nhìn Trịnh Cửu Xương: “Bởi vì tôi chính là Chủ tịch Lâm!”.

Xung quanh bỗng trở nên im bặt.

Tất cả mọi người đều dừng xì xào, quay sang nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.

Ai cũng tưởng là mình nghe nhầm.

Dù sao chuyện này cũng quá hoang đường.

“Anh ta… nói cái gì vậy?”.

“Anh ta nói anh ta là… Chủ tịch Lâm?”.

“Đùa chắc? Đâu phải là tôi chưa từng gặp Chủ tịch Lâm, Chủ tịch Lâm đâu có thế này…”

“Có phải đầu óc anh ta có vấn đề không?”.

“Tôi nghĩ chắc là không phải, nhìn dáng vẻ anh ta vốn cũng không giống người thông minh”.

Mọi người dần hoàn hồn lại, bắt đầu bàn tán.

Sảnh tiệc yên tĩnh lập tức trở nên huyên náo.

“Anh đang nói linh tinh cái gì vậy?”, Bào An Thủy cũng phản ứng lại, cười khẽ một tiếng, rõ ràng là không tin.

“Ha ha, có phải tinh thần anh ta có vấn đề không vậy? Anh ta tưởng mình họ Lâm thì có thể xưng là Chủ tịch Lâm sao? Anh ta có biết ba chữ Chủ tịch Lâm này có nghĩa là gì không? Tôi thấy anh ta đúng là một thằng ngốc!”, Lâm Nhược Nam cũng bật cười, nhìn Lâm Chính đầy giễu cợt.

Trịnh Cửu Xương kia vô cùng bất mãn, nhíu mày đánh giá Lâm Chính.

“Chào cậu, tuy tôi chưa từng gặp Chủ tịch Lâm, nhưng cũng rất ngưỡng mộ phong thái của cậu ấy, tôi vẫn biết dáng vẻ cậu ấy thế nào. Cậu nhìn lại cậu xem, khác hẳn hoàn toàn, cho dù… bộ đồ này của cậu là thật”.

“Ông Trịnh, ông chắc chắn bộ Dạ Vương Tử trên người anh ta là thật chứ?”.

Bào An Thủy sửng sốt, vội vàng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play