“Quỳ đi, có thể nói chuyện với người như cậu Bào đã là vinh hạnh lớn của anh rồi. Cậu Bào bảo anh quỳ là cho anh thể diện đấy”.

“Mau quỳ đi”.

Mọi người cười hô hố, vẻ mặt đầy cười cợt.

Nhưng Lâm Chính lại lạnh lùng nhìn cậu Bào và Lâm Nhược Nam.

“Bắt tôi quỳ? Các người xứng sao?”.

Anh vừa dứt lời, xung quanh liền im phăng phắc.

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, vẻ mặt đầy hoang mang và kinh ngạc.

Một lát sau.

“Ha ha ha…”

Tiếng cười ầm ĩ vang lên.

Trần của sảnh tiệc cũng sắp bị tiếng cười của bọn họ làm cho rung lên.

“Này, các anh nghe thấy gì không? Anh ta nói chúng ta không xứng bắt anh ta quỳ đấy!”.

“Ha ha ha, một thằng vô dụng ở rể ăn bám mà lại nói những lời như vậy”.

“Tôi không nghe nhầm đấy chứ?”.

“Đùa tôi chắc?”.

“Anh ta lấy đâu ra tự tin vậy?”.

Tiếng cười không ngớt, nhiều người còn ôm bụng giậm chân.

“Đồ ngốc! Anh nghĩ anh mặc bộ Dạ Vương Tử hàng nhái này thì nghĩ mình ghê gớm lắm sao? Anh nghĩ chúng tôi là đồ ngốc thật đấy à?”, một người đàn ông đứng bên cạnh cậu Bào cười nói.

“Hôm nay ông đây cứ bắt anh quỳ đấy! Sao nào? Hôm nay anh mà không quỳ, có tin ông đây đánh gãy chân anh không hả? Đến lúc đó xem anh có quỳ hay không!”, một người đàn ông khác nói, vẻ mặt vô cùng hung hãn.

“Quỳ xuống ngay cho tôi!”.

“Đúng, quỳ xuống!”.

“Mau quỳ đi!”.

Một số khách mời nhao nhao quát, giọng nói rất lớn.

Bọn họ đều không phải là đồ ngốc, họ nhìn ra được Bào An Thủy đang nhằm vào Lâm Chính nên đương nhiên sẽ hùa theo.

Huống hồ bọn họ cũng biết rõ Lâm Chính là loại người gì.

Một kẻ vô dụng như vậy, có bắt nạt cũng chẳng sao.

Đối mặt với những lời hô hoán của mọi người, Lâm Chính vẫn bất động.

Lâm Nhược Nam cười khẩy.

Cô ta bước tới, đứng trước mặt Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Lâm Chính, bây giờ thì anh biết rồi chứ? Tôi và anh không phải là người cùng một thế giới. Trong thế giới này, anh chỉ ở dưới đáy, thậm chí còn không bằng con chuột dưới đáy. Tôi muốn xử lý anh thì quá đơn giản. Bây giờ chắc là anh hối hận rồi nhỉ? Đáng tiếc đã muộn rồi!”.

“Lâm Nhược Nam, sự việc không đơn giản như cô nghĩ đâu”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Bào An Thủy này và cô vốn không quen biết, tại sao anh ta lại giúp cô đói phó với tôi chứ? Chỉ là anh ta biết cô là người nhà họ Lâm nên muốn lợi dụng cô mà thôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play