“Còn ra thể thống gì nữa hả?”, ông cụ Trương tức đến nỗi toàn thân run rẩy, chỉ vào bà cụ Trương nói: “Hôm nay là tiệc sinh nhật của tôi! Bà đuổi người nhà họ Trương tôi vào đúng tiệc mừng thọ của tôi thì còn ra thể thống gì?”.

“Tôi đang chỉnh đốn gia phong! Gia môn bất hạnh, lẽ nào ông muốn tôi khoanh tay đứng nhìn? Phải để người ta đến tận cửa trách tội ông mới lên tiếng à? Không sợ mất mặt sao?”, bà cụ Tô cũng không chịu yếu thế, gõ gậy liên tục, tức giận nói.

“Gia môn bất hạnh? Gia môn bất hạnh cái gì hả? Bà có thể chứng minh là chúng nó lừa người nhà họ Việt nhà họ Khai không? Nhỡ sự thật đúng như bọn trẻ nói, là nhà họ Việt nhà họ Khai thua xong ăn vạ thì làm sao?”, ông cụ Trương nổi trận lôi đình nói.

Ông ta sống đến chừng này tuổi, có chuyện gì mà không rõ chứ? Lừa? Nhà Tô Quảng lấy đâu ra lá gan để lừa những đại gia tộc này? Chắc chắn bọn họ biết rất rõ thân phận của mình, cũng biết nhà họ Trương không thể vì bọn họ mà đắc tội với những thế lực này. Chọc giận đám người này, bọn họ thậm chí còn không ra nổi khỏi tỉnh Quảng Liễu.

Nhưng nếu nói thắng tiền… thì cũng không thực tế lắm.

Có thể thua một lúc hơn một tỷ tệ, mấy cậu ấm này đều là đồ ngốc sao?

“Tôi không quan tâm, hôm nay ông không đuổi chúng nó ra ngoài, thì khỏi cần làm tiệc mừng thọ nữa!”, bà cụ Trương tức giận nói, dáng vẻ thề không bỏ qua.

“Bà…”, ông cụ Trương tức muốn xì khói.

“Mẹ, mẹ đừng như vậy, bao nhiêu khách khứa đang nhìn vào”, Trương Hoa Ca vội bước tới khuyên nhủ.

“Nhìn thì làm sao? Bây giờ cái nhà này xảy ra chuyện, mẹ là người làm chủ, sao có thể bỏ mặc chứ? Mẹ có thể trơ mắt nhìn bố con hồ đồ sao?”, bà cụ Trương tức giận nói, lúc tâm trạng kích động, thậm chí còn ho khù khụ.

“Mẹ không sao chứ?”.

“Mẹ đừng tức giận nữa”.

Mấy đứa con vội vàng vây tới, vừa vỗ lưng vừa an ủi.

Trương Tùng Hồng không nhịn được nữa, cuống lên nhìn ông cụ Trương nói: “Bố, bố nghe lời mẹ đi”.

“Mày muốn đuổi em gái mày đi?”, ông cụ Trương trừng mắt nhìn Trương Tùng Hồng, nói vẻ không dám tin.

“Ừm… bố, con không có ý đó, chỉ là… mẹ nói cũng có lý, nếu không đuổi mấy người này đi, nhỡ mấy gia tộc kia tìm đến thì chuyện sẽ trở nên rất phiền phức. Hôm nay là tiệc mừng thọ của bố, không cần phải làm như vậy”, Trương Tùng Hồng nhíu mày đáp.

“Mày cũng biết hôm nay là tiệc mừng thọ của tao à?”, ông cụ Trương đập bàn, quát lớn: “Mày muốn bảo tao đuổi con gái cháu gái tao đi vào đúng tiệc mừng thọ của tao? Mày có ý gì hả? Bọn mày là súc sinh! Nhưng tao thì không!”.

“Ông già kia, ông… ông… ông dám mắng chúng tôi là súc sinh?”, bà cụ Trương tức đến nỗi suýt thì ngất xỉu, cả người run lên bần bật, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi như muốn xông tới ăn thịt người.

“Súc sinh còn biết bảo vệ con của mình! Các người thì sao?”, ông cụ Trương trừng mắt, gầm lên.

“Được! Được! Được! Lão già chết tiệt này! Ông được lắm!”, bà cụ Trương tức phát điên lên.

Đám khách khứa ai nấy đều nín thở.

“Bố mẹ đừng cãi nhau nữa!”.

“Hôm nay là ngày vui, đừng biến mọi chuyện trở nên như vậy!”.

Đám anh em nhà họ Trương nhao nhao khuyên nhủ.

“Trương Tinh Vũ! Tô Quảng! Nếu cô chú còn chút lương tâm thì tự giác biến đi, phải khiến nhà họ Trương gà bay chó sủa thì cô chú mới hài lòng sao?”, đúng lúc này, Trương Côn ngoảnh đầu lại, hậm hực trừng mắt nhìn nhà Trương Tinh Vũ.

“Bác tư, ừm…”, Tô Nhu đang định lên tiếng thì bị Tô Quảng ngăn lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play