Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, nhỏ giọng hỏi: “Cô muốn gặp Chủ tịch Lâm làm gì?”.

“Chuyện này không liên quan đến anh, tôi chỉ hỏi anh là có được hay không”, Lâm Nhược Nam nói.

Lâm Chính im lặng trong chốc lát rồi gật đầu.

“Được! Tôi sẽ sắp xếp cho cô!”.

“Ha ha, kẻ ở rể như anh cũng có chút tác dụng đấy chứ. Xem ra lời đồn bên ngoài là thật, quả nhiên Chủ tịch Lâm thích vợ anh rồi!”, Lâm Nhược Nam mừng rỡ, rất kích động, ăn nói cũng trở nên không kiêng dè.

Lâm Chính liếc nhìn cô ta.

Nhưng cô ta không quan tâm, chỉ ngâm nga điệu nhạc, vô cùng đắc ý.

“Đúng rồi, nếu anh sắp xếp cho tôi thì khi nào có thể gặp được Chủ tịch Lâm?”, Lâm Nhược Nam nghiêng đầu cười hỏi.

“Tối nay”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Tối… Tối nay?”, Lâm Nhược Nam kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”.

Lâm Nhược Nam không ngờ rằng Lâm Chính lại sắp xếp cho mình gặp chủ tịch Lâm nhanh như thế.

6 giờ tối, tại một nhà hàng cao cấp của Dương Hoa. Chủ tịch Lâm đang ngồi trong phòng VIP dùng bữa. Lâm Nhược Nam được Mã Hải mời vào. Cô ta vô cùng căng thẳng, tay cứ túm chặt góc áo, cả người đứng không vững.

Lúc này Lâm Chính đang ăn bít tết. Anh liếc nhìn Lâm Nhược Nam và nói: “Có vẻ cô rất sợ tôi nhỉ?”

“Hả…không….đâu có…chỉ là kính nể….kính nể mà thôi”, Lâm Nhược Nam cố nặn ra một nụ cười.

“Tôi không thích nịnh nọt”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Lâm Nhược Nam nuốt nước bọt, không dám nói thêm gì nữa.

“Nói đi, tìm tôi có việc gì?”, Lâm Chính đặt dao và nĩa xuống nhìn cô ta.

“Chủ tịch Lâm, tôi muốn thương lượng với anh”, Lâm Nhược Nam hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí bước tới nói.

“Thương lượng gì?”

“Chủ tịch Lâm, trước đó nhà họ Lâm tới Giang Thành tìm anh nhưng bị từ chối và bị sửa gáy. Vì vậy tôi nghĩ chắc là anh ghét nhà chúng tôi lắm. Giữa anh và nhà họ Lâm cũng có rất nhiều ân oán không rõ ràng, đúng không?”

“Cô Lâm, giờ cô là kẻ bỏ chạy, bị nhà họ Lâm truy nã, hơn nữa cũng chẳng là nhân vật có tầm cỡ gì ở nhà họ Lâm. Sao cô có tư cách bàn chuyện hợp tác với tôi được chứ?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.

“Chủ tịch Lâm, mặc dù tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở nhà họ Lâm nhưng bố tôi cũng không phải là người tầm thường. Ông ấy là người có thể tiếp cận gia chủ. Hơn nữa việc tôi biến mất cũng có liên quan tới gia chủ nhà họ Lâm. Nếu chủ tịch Lâm đồng ý hợp tác thì tin tức của tôi chắc chắn có giá trị với anh”. Lâm Nhược Nam cười nói.

“Ồ? Vậy cô muốn cái gì?”, Lâm Chính nheo mắt.

“Tôi chỉ muốn anh bảo vệ tôi”.

“Bảo vệ?”

“Nhà họ Lâm đang truy nã tôi. Cả Hoa Quốc này tôi chẳng có chỗ nào trốn được cả. Nếu là chủ tịch Lâm – người một tay che trời mà muốn che giấu tôi thì chắc không khó. Chủ tịch Lâm, tôi mong anh bảo vệ tôi 1 năm, sau 1 năm đưa tôi ra nước ngoài, cho tôi một khoản tiền. Như vậy có được không?’

“Được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play