“Bố!”.

Lâm Nhược Nam vội vàng chụp lấy tay Lâm Ngạo, lau nước mắt, gọi.

Vẻ mặt Lâm Ngạo thay đổi liên tục, một lúc sau khẽ giọng nỏi: “Sư phụ con đến chưa?”.

“Con đã nói với ông ấy, nhưng người nhà họ Hắc đến nhanh như vậy, chắc chắn sư phụ không đến kịp! Nếu gia tộc không thương lượng được với nhà họ Hắc, chắc chắn sẽ giao con ra cho nhà họ Hắc. Đến lúc đó, con nhất định sẽ bị người nhà họ Hắc băm vằm đó bố…”, Lâm Nhược Nam khóc lóc.

Lâm Ngạo có vẻ mặt khó coi, nhưng không thể làm gì hơn, hạ giọng nói: “Chuyện đã đến nước này, chỉ đành đi bước nào tính bước ấy!”.

Lâm Nhược Nam ra sức giãy giụa, không muốn đi.

“Nhược Nam, con làm gì vậy?”.

“Con… con không đi được không?”.

“Đừng nói con định chạy trốn chứ? Nhược Nam, con nên biết, nếu con chạy trốn thì sẽ có ảnh hưởng như thế nào! Đến lúc đó, cả nhà chúng ta ở trong gia tộc sẽ không ngóc đầu lên nổi, còn con cũng sẽ không thoát khỏi sự truy nã của gia tộc!”, vẻ mặt Lâm Ngạo như sương hàn, lạnh lùng quát.

Lâm Nhược Nam run rẩy, biết mình không thoát khỏi, chỉ đành cúi đầu nói: “Bố, con… con không định chạy, con chỉ… chỉ hơi đau bụng, con có thể vào nhà vệ sinh trước rồi mới qua đó không?”.

Lâm Ngạo hừ một tiếng, nói: “Được, con đi đi! Bây giờ con cũng không còn nhỏ nữa, bố cũng không nói những lời thừa, con nên đối diện với hiện thực rồi!”.

Nói xong, một mình Lâm Ngạo đi theo đám người kia ra phía cổng chính.

Lâm Nhược Nam thì chạy như điên ra cửa sau.

Người nhà họ Hắc đã đến, cô ta biết một khi ra cửa trước cô ta sẽ chết chắc!

Cô ta không muốn chết!

Cô ta muốn sống thật tốt!

Cô ta vẫn còn muốn sống ở thế giới phồn hoa này.

Nghĩ đến đó, bước chân của Lâm Nhược Nam tăng nhanh tốc độ.

Chẳng mấy chốc, cô ta đã đứng trước cửa sau nhà họ Lâm, nín thở, nhìn cánh cửa đó…

Phía sau cửa có camera.

Cô ta chỉ cần ra khỏi cửa, cao thủ của nhà họ Lâm sẽ biết được ngay tức khắc, đồng thời bắt cô ta lại ngay!

Cho nên, sau khi cô ta ra ngoài phải rời khỏi Yên Kinh ngay lập tức. Nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng.

Lâm Nhược Nam sờ túi, không có điện thoại, không gọi được taxi, chỉ đành cắn răng, định xông ra ngoài chặn một chiếc xe đi trước rồi tính sau.

Không còn thời gian nữa rồi!

“Mặc kệ, chạy trước rồi tính sau!”.

Lâm Nhược Nam quát khẽ một tiếng, kéo cửa ra, chạy vọt từ cổng sau ra ngoài, điên cuồng chạy ra đường lớn dọc theo con hẻm ở cổng sau.

Cùng lúc đó, một chiếc xe đột nhiên lái tới, dừng ở lối vào hẻm.

Lâm Nhược Nam mừng rỡ, lập tức chạy về phía chiếc xe đó.

“Bác tài! Mau tới sân bay, mau lên!”, Lâm Nhược Nam chạy lên xe, lập tức hét lớn.

Lâm Nhược Nam chạy ra khỏi cổng sau, camera nhà họ Lâm gần như cảnh báo ngay lập tức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play