Đám đông run rẩy. Nhưng không có ai ngăn lại. Dù là bà tổ của nhà họ Hắc cũng thế.Bà ta nhắm mắt, cơ thể khẽ run lên, không dám nhìn.

Hôm nay là kiếp nạn của nhà họ Hắc. Dù có phải chịu tổn thất tới mức nào thì cũng phải chấp nhận. Bà ta hiểu điều này và cũng hiểu có những lúc con người ta phải quyết đoán.

Đúng lúc Hắc Ngọc Thiên định đập nát đầu mình thì một bàn tay vươn ra chộp lấy cổ tay của ông ta. Bàn tay ông ta dừng lại cách đầu chưa tới 1cm.

“Hả?”, Hắc Ngọc Thiên bàng hoàng. Đám đông cũng sững sờ.

Chính Lâm Chính đã giữ tay ông ta lại.

“Hả?”

“Điều này…”

“Chuyện gì vậy?”

“Chủ tịch Lâm đã làm thế nào thế?”

Đám đông cảm thấy hoang mang. Hắc Ngọc Thiên cũng không hiểu gì. Bà tổ thì thầm thở phào.

“Chủ tịch Lâm…tại sao?”, Hắc Ngọc Thiên bèn hỏi.

“Tôi chỉ muốn thử xem nhà họ Hắc đã thật sự biết nhận sai hay chưa. Giờ xem ra thành ý của mọi người cũng không tệ. Vì vậy cũng không cần phải làm quá lên nữa”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm”

“Thử thôi sao?”, Hắc Ngọc Thiên giật mình.

“Em gái tôi chỉ bị sốc, không có vấn đề gì lớn, giáo huấn các người như vậy là đủ rồi, không tới mức giết sạch. Mặc dù tôi đã từng có ý nghĩ đó trong đầu đấy”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Hắc Ngọc Thiên như hóa đá.Thực ra ông ta không biết rằng nếu như ông ta không nghe lời bà tổ, tiếp tục đối đầu với Lâm Chính thì hôm nay sẽ là ngày tàn của nhà họ Hắc…

Bà tổ khẽ nói: “Ngọc Thiên, còn không mau cảm ơn cậu Lâm?”

Hắc Ngọc Thiên bừng tỉnh, vội vàng quỳ xuống: “Cảm ơn chủ tịch đã lượng thứ”.

“Không cần vội cảm ơn, chuyện này vẫn chưa xong. Tôi muốn nhà họ Hắc giúp tôi một chuyện”.

“Xin chủ tịch cứ nói”.

“Tôi muốn các người điều động toàn bộ cao thủ nhà họ Hắc tới Yên Kinh tìm nhà họ Lâm. Tôi sẽ cung cấp toàn bộ bằng chứng chứng minh tôi bị oan, nhà họ Lâm mới là kẻ chủ mưu. Tôi muốn các người làm lớn chuyện để tất cả những người khác đều biết chuyện này. Không khó đúng không?”, Lâm Chính nói.

“Điều này…”, Hắc Ngọc Thiên suy nghĩ rồi gật đầu: “Đúng là không khó nhưng như vậy…sẽ đắc tội với nhà họ Lâm”.

“Nếu có thể chứng minh quan tài Thánh Anh là do họ ăn trộm thì các người còn phải bận tâm tới điều đó sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Đương nhiên là không cần bận tâm. Người khác ức hiếp chúng tôi sao chúng tôi có thể nhẫn nhịn được”, Hắc Ngọc Thiên hừ giọng.

“Nếu đã vậy thì còn sợ gì nữa?”

Hắc Ngọc Thiên suy nghĩ rồi trầm giọng: “Được, vậy tôi nghe theo chủ tịch”.

“Ông làm cho tốt coi như báo đáp, tôi sẽ trị khỏi cho Thập trưởng lão”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Chữa khỏi cho Thập trưởng lão sao?”

Hắc Ngọc Thiên giật mình, tưởng là mình nghe nhầm. Ông ta cảm thấy vô cùng kích động: “Chủ tịch Lâm…cậu nói là…Thập trưởng lão…vẫn có thể cứu được à?”

“Lúc tôi tấn công đã nương tay, với y thuật của tôi thì đương nhiên cứu được”, Lâm Chính đáp lại.

Nhà họ Hắc mừng lắm: “Thật sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play