“Chà chà, ông Trương, tôi gọi ông một câu anh là nể mặt ông, ông nghĩ ông là cái thá gì hả? Nếu không nể mặt hôm nay là mừng thọ của ông, thì tôi đã cho ông biết tay rồi, đừng tưởng là tôi sợ ông”.

“Ông… ông…”

“Ông Trương, ông tưởng tôi không biết chút mưu mô trong lòng ông sao? E là ông đã biết bức tranh cậu Lâm tặng là tranh gốc, chỉ là ông cố ý giả ngu, muốn giữ thể diện cho con trai ông, đúng chứ?”, đại sư Lưu lại nói.

Câu nói này chẳng khác nào con dao đâm thẳng vào tim đám người Trương Tùng Hồng.

Đám La Phượng, Trương Bảo Húc tái mặt.

Mấy người Trương Côn như bị sét đánh ngang tai.

Các khách khứa đều vô cùng ngạc nhiên, ai nấy há hốc miệng.

“Sao có thể chứ?”.

Trương Tùng Hồng cắn răng, bước tới nói: “Chú Lưu, có phải chú nhầm rồi không? Sao bức tranh của Lâm Chính có thể là bản gốc được chứ? Rõ ràng bức của Bảo Húc nhà cháu lấy mới là bản gốc!”.

“Cậu lấy ở đâu?”, đại sư Lưu nhìn về phía Trương Bảo Húc.

“Chợ đen, mua được từ tay một người tên là Mạnh Tứ Tượng”, Trương Bảo Húc nhỏ giọng nói.

“Thảo nào”, đại sư Lưu lắc đầu: “Bức đó của cậu là giả”.

“Tại sao?”, Trương Bảo Húc không tin.

“Rất đơn giản, bởi vì Mạnh Tứ Tượng mà cậu nói vừa bị bắt, tôi mới nhận được tin. Cậu ta bị bắt do nghi ngờ làm giả, lừa đảo, hơn nữa cũng là cậu ta tung tin Thượng Nguyệt Đồ ở Giang Thành, cố ý dụ người ở nơi khác đến, sau đó bán cho các cậu một loạt văn vật ngụy tạo đã được để sẵn đấy. Các cậu đã bị cậu ta lừa rồi!”.

“Không thể nào!”, Trương Bảo Húc gào lên điên cuồng.

“Không tin à? Được, cầm hai bức tranh của các cậu ra đây, tôi sẽ giám định trước mặt mọi người. Ai là thật, ai là giả, tôi có lý do có bằng chứng để phân tích cho các cậu, bảo đảm khiến các cậu tâm phục khẩu phục”, đại sư Lưu nói đầy tự tin.

“Được”, Trương Tùng Hồng cắn răng, lập tức đồng ý.

Nhưng đúng lúc này, ông cụ Trương khàn giọng nói: “Không cần đâu!”.

“Bố”, Trương Tùng Hồng sửng sốt nhìn ông cụ Trương.

Chỉ thấy ông ta ngập ngừng một lát, rồi bình thản nói: “Bức tranh A Quảng mang tới… là thật…”

“Cái gì?”.

Cả nhà Trương Tùng Hồng trợn mắt há hồm.

Các khách khứa cũng kinh ngạc.

“Ông nội, không… không thể nào… Bức… bức tranh của cháu không thể là giả được…”, Trương Bảo Húc ngồi trên xe lăn, hoảng hốt đến nỗi nói lắp bắp.

“Tên Mạnh Tứ Tượng kia bị bắt không thể chứng minh được gì, đâu có quy định một kẻ bán hàng giả không thể bán hàng thật?”, Trương Tùng Hồng vẫn chày cối.

“Nhưng bức tranh của nhà họn họ… dùng giấy khác… Đông Tấn… không có loại giấy như của của con…”, ông cụ Trương thở dài nói.

Trương Tùng Hồng lập tức không còn lời nào để nói.

Không khí trong phòng vô cùng kỳ quái.

Mấy người con trai của ông cụ Trương đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Tô Quảng và Trương Tinh Vũ cũng vô cùng bất ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play