“Kẻ họ Lâm kia, tôi không tin hôm nay cậu có thể tiêu diệt được nhà họ Hắc. Tất cả xông lên cho tôi. Giết chết thần y Lâm”, Hắc Ngọc Thiên đã nổi giận thật sự. Ông ta gầm lên và ra lệnh cho toàn bộ người nhà họ Hắc tấn công.

“Nếu đã vậy thì hôm nay tôi sẽ giết hết người nhà họ Hắc luôn”, Lâm Chính cũng vô cùng tức giận, anh lao lên cùng với Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương.

Cả từ đường biến thành một mớ bòng bong. Tiếng hò hét vang rầm trời.

Thế nhưng….Nhà họ Hắc dù người đông thế lớn thì cũng không chiếm nổi thế thượng phong. Ba người bọn họ quá mạnh. Ai cũng như những chiến thần, không thể nào chặn lại được.

Hơn nữa mỗi một chiêu thức của họ đều vô địch. Dù có là Hắc Ngọc Thiên thì cũng không đỡ nổi. Cuối cùng thì bọn họ đã ý thức được điều bất ổn.

“Hai người bên cạnh chủ tịch Lâm cũng mạnh như vậy…đúng là bất phàm. Chúng ta không thể nào đỡ được”.

Hắc Ngọc Thiên đanh mắt, chỉ hi vọng là mình nhìn nhầm. Nhưng hiện thực đã khiến ông ta phải thất vọng.

“Tộc trưởng, cần phải mời bà tổ ra tay thôi, nếu không, với tình thế này chúng ta sẽ không kiểm soát nổi đâu”, một vị trưởng lão hét lên.

“Bà tổ sao? Nói đúng, mau mời bà tổ đi. Nhanh lên”, Hắc Ngọc Thiên hét lớn, ông ta tưởng như mình đang chộp được cọng cỏ cứu mạng. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

“Tôi tới rồi, mau tránh ra, đừng để người của gia tộc phải hi sinh thêm nữa”.

Dứt lời, cả nhà họ Hắc giật mình, đồng loạt nhìn ra ngoài cửa. Lúc này họ mới phát hiện ra một bà cụ chỉ cao tầm một mét tư đang đứng ở đó. Bà cụ với mái tóc trắng, nước da chảy xệ, quần áo cũ rách bước vào trong từ đường.

Nhìn bà cụ chẳng có gì đặc sắc, người bình thường chắc chẳng thèm bận tâm, thế nhưng sau khi bà cụ xuất hiện thì dù là Nguyên Tinh hay Tào Tùng Dương cũng đều phải bất ngờ.

“Bà tổ”

“Bà tổ tới rồi?”

“Tốt quá rồi, chúng ta được cứu rồi”.

“Có bà tổ thì chủ tịch Lâm chẳng là gì hết!”, đám đông kích động quỳ xuống, nước mắt hai hàng.

“Xin bà tổ hay xử lý người này đổi lại sự yên bình cho nhà họ Hắc”.

“Xin bà tổ hãy ra tay”, lúc này, bà tổ của nhà họ Hắc là hi vọng cuối cùng của gia tộc rồi.

Bà cụ chau mày, đi về phía Lâm Chính. Nhìn thấy Lâm Chính, hai mắt bà ta sáng rực, bà ta lắc đầu, rồi gật đầu, rồi lại lắc đầu. Thế nhưng gật đầu vẫn nhiều hơn lắc.

Xem ra bà cụ đánh giá rất cao Lâm Chính.

Tuy nhiên khi nhìn Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh ở bên cạnh thì bà ta đã phải đanh mặt.

“Nguyên Tinh? Tào Tùng Dương…là các người sao?”

Chuong 1530: Quỳ xuống!

Ai cũng cảm thấy bất ngờ. Bà tổ của nhà họ Hắc sao thế?

“Bà tổ nhận ra bọn họ sao?”, một vị trưởng lão thận trọng hỏi.

“Trước đây từng gặp, là nhân vật làm mưa làm gió đấy. Không giống tôi, hữu danh vô thực. Tôi nghĩ hai vị cũng không nhận ra tôi đâu nhỉ”, bà tổ nhà họ Hắc bừng tỉnh, nhìn Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương. Sau đó bà cụ điềm đạm nói: “Nghe đây Ngọc Thiên, nói toàn bộ người nhà họ Hắc lập tức dừng tay. Cầu xin chủ tịch Lâm tha thứ, nghe rõ chưa, nếu không, hôm nay sẽ là ngày tàn của nhà họ Hắc đấy”.

“Cái gì?”, Hắc Ngọc Thiên thất thanh, tưởng mình nghe nhầm. Đám trưởng lão cũng hoang mang, đồng loạt lao lên.

“Bà tổ, vậy là thế nào ạ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play