“Vâng”, ba người lao lên xe. Chiếc xe phóng vọt đi. Chưa tới năm phút thì bọn họ đã có mặt ở đường Vĩnh Hòa.

Lúc này, Lâm Chính đang ngồi đợi ở trạm xe. Chiếc xe vừa tới, người đàn ông mập đã vội bước xuống.

“Cậu chủ, thật xin lỗi, xảy ra vài chuyện đột xuất nên đến trễ. Hi vọng cậu thông cảm”, người đàn ông cung kính cúi người.

“Không sao?”, Lâm Chính đưa cho anh ta một điếu thuốc. Người đàn ông nhận lấy, thế nhưng anh ta liếc nhìn điếu thuốc và tỏ vẻ khinh thường. Cả đời này anh ta chưa từng hút loại thuốc nào đẳng cấp thấp như thế này. Nhưng với tình cảnh hiện tại của Lâm Chính thì cũng phải thôi.

“Cậu chủ, ông chủ bảo tôi đưa những thứ này cho cậu, mong cậu nhận cho”, người đàn ông lấy ra.

“Là gì thế? Nếu là mấy thứ linh tinh thì đừng có đưa. Nhà tôi nhỏ, không để vừa”, Lâm Chính nói đại.

“Cậu yên tâm, trong này có sổ đó hai căn nhà do ông chủ đích thân chọn cho cậu tại trung tâm Giang Thành, cậu không cần lo là không đặt vừa đâu”, người đàn ông nói.

“Vậy à? Còn những thứ này là gì?”

“À! Đây là đồ cổ!”

“Đồ cổ sao, tôi không chơi và cũng không hiểu nên không có hứng thú. Đưa cho tôi làm gì?”

“Điều này…ông chủ nói nếu cậu không thích thì bán đi là được. Cũng được chút tiền.

“Ồ nếu vậy thì tôi nhận”, Lâm Chính tỏ vẻ vui mừng, nhận lấy đồ của mình, anh mở đồ ra và hỏi từng món một.

Có vẻ như tên mập đã có sự chuẩn bị từ trước. Tới món cuối cùng, Lâm Chính mở ra, lấy ra một chiếc hộp và hỏi: “Còn thứ này?”

Người đàn ông giật mình: “À…cái này….là đá mài mực mà pháp gia Vương Hi sử dụng vào thời cổ đại, rất có giá trị”.

“Đá mài mực sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ: “Tôi chưa bao giờ thấy một viên đá mài mực nào lớn như thế này”.

“Thời cổ khác với bây giờ mà”, người đàn ông cười: “Cậu chủ nhận lấy, ngày mai tìm người đi giám định, sau đó mang đi bán thì chắc chắn sẽ được một món lớn đấy”.

“Thật sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ kỳ vọng.

“Đương nhiên rồi! Tôi đảm bảo”, người đàn ông vội nói.

“Thế nhưng thứ này xấu quá, tôi không thích…thôi khỏi lấy đi”, Lâm Chính ra vẻ.

Dứt lời người đàn ông tái mặt.

Hả? Anh làm sao thế? Sao sắc mặt lại đột nhiên khó coi như thế kia?”, Lâm Chính giả bộ tò mò hỏi.

Lâm Phúc giật mình, cố nặn ra một nụ cười: “Không có gì, chỉ là….hơi mệt chút thôi, không sao cả…”

“Nếu mệt thì về nghỉ đi”.

“Vậy những món này cậu chủ nhận nhé”, Lâm Phúc bèn nhét luôn cả cái hòn đá đen vào tay của Lâm Chính.

Lâm Chính vứt vào ngực anh ta: “Tôi chẳng thích cái món này tí nào, anh mang về đi. Những thứ khác thì có thể để lại”.

“Điều này…cậu chủ, không thể nào…Những thứ này đều rất quan trọng. Do ông chủ đích thân chọn tặng cậu. Dù thế nào thì cũng mong cậu nhận lấy mà, Lâm Phúc vã mồ hôi, vội vàng nói.

“Vậy sao?”

Lâm Chính cười lạnh lùng, vứt toàn bộ đồ lại: “Nhà to siêu xe và cả tấm lòng đầy cảm động của họ nữa, tôi vốn định nhận nhưng mà nghĩ kỹ lại, có vẻ mối thù của mẹ quan trọng hơn. Vì vậy thôi, tôi không lấy gì hết”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play