Anh nói tiếp: “Cho mọi người nghỉ hai ngày đi, sau hai ngày thì tiến hành thêm một cuộc phẫu thuật nữa, giúp Tô Nhu điều trị, hi vọng thuốc này cũng có hiệu quả với cô ấy”.

“Vâng, chủ tịch…giờ cậu đi đâu?”

“Tôi đi gặp Tô Nhu, cũng tới lúc để cô ấy bình thường trở lại rồi”, Lâm Chính bước ra khỏi phòng.

Tô Nhu được sắp xếp điều trị trong học viện Huyền Y Phái. Do hai mắt không nhìn thấy gì nên cô ấy luôn ở trong phòng. Bình thường có Cung Hỉ Vân chăm sóc và trò chuyện. Hôm nay từ sáng sớm Cung Hỉ Vân đã rời đi nên cô cảm thấy rất cô đơn.

“Thần y Lâm, thật sự có thể chữa khỏi mắt cho mình sao?”, Tô Nhu lầm bầm.

Cô luôn hỏi Cung Hỉ Vân câu hỏi này và đáp án của Cung Hỉ Vân luôn là ‘có thể’.

Thế nhưng cô vẫn không tin. Mặc dù cô không biết mình bị trúng loại độc gì nhưng người nhà của cô đã đi hỏi bác sĩ khắp nơi rồi đều không có hi vọng. Thần y Lâm điều trị cũng đã lâu rồi mà vẫn chưa có kết quả.

“Có lẽ cả đời này mình sẽ phải sống trong bóng tối thật rồi”, Tô Nhu cười chua chát, nằm bất động trên giường.

“Em mà nghĩ vậy là sai rồi đấy’, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai cô.

“Lâm Chính sao?”, Tô Nhu thất thanh.

“Sao anh lại tới đây?”

“Anh đến chữa mắt cho em”.

“Anh chữa mắt cho em?”

Tô Nhu sững sờ và lắc đầu: “Thôi khỏi Lâm Chính, đừng lãng phí sức lực nữa. Đến tình hình hiện tại của em như thế nào anh còn không rõ thì chữa thế nào cho em? Huống hồ chưa chắc đã có thể chữa khỏi được”.

Giọng của cô vô cùng yếu ớt. Vì mới tỉnh lại nên lúc này đến cả việc thở thôi Tô Nhu cũng cảm thấy mất sức.

Lâm Chính không muốn giải thích nhiều với cô.

“Vậy có thể để anh thử không?”, anh chỉ hỏi một câu đơn giản.

Tô Nhu bặm môi: “Tùy anh”.

Không tin thì vẫn là không tin, Tô Nhu thường sẽ không từ chối những yêu cầu không quá vô lý của Lâm Chính.

Lâm Chính bước tới bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt trắng bệch với đôi mắt được quấn băng, anh cảm thấy đau lòng.

“Xin lỗi đã để em phải chịu khổ rồi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

Tô Nhu giật mình, lập tức lắc đầu: “Không liên quan tới anh, chẳng qua do em đen đủi mà thôi. Bên ngoài tưởng em và thần y Lâm có mối quan hệ mờ ám khiến cho kẻ địch ra tay với em để uy hiếp thần y Lâm…vậy không phải là đen đủi thì là gì?”

Lâm Chính không nói gì chỉ lấy châm ra chuẩn bị châm cứu. Tô Nhu cũng rất phối hợp. Cô vừa trò chuyện vừa hỏi: “Bên ngoài lúc nào cũng đồn thổi mối quan hệ giữa em và thần y Lâm, tại sao anh lại không hề hỏi về chuyện này?”

Câu hỏi khiến tay anh khẽ run run. Một lúc sau, anh bật cười: “Anh tin em không phải là loại người đó”.

“Vậy sao?”, Tô Nhu không nói gì nữa.

Quá trình điều trị khá thuận lợi. Đợi sau khi xong, Tô Nhu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Tầm mười ngày sẽ có hiệu quả. Tới khi đó em có thể tháo băng và bắt đầu luyện tập cho mắt được rồi”, Lâm Chính mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play