“Tôi cũng không biết. Lúc chúng tôi bắt được thì người này sử dụng một miếng mặt nạ tự tạo để thay đổi dung mạo”, Từ Thiên đưa miếng mặt nạ cho anh.

Lâm Chính nhận lấy, quan sát kỹ, đưa lên mũi ngửi rồi chau mày: “Miếng mặt nạ này mới được làm, có lẽ nhà họ Lâm đã có sự chuẩn bị từ trước”.

“Bọn họ sử dụng thuật dịch dung để trốn ai?”

“Có lẽ không phải là cố tình trốn tôi”.

Lâm Chính chau mày và suy nghĩ Tầm nay phút sau, anh chợt nghĩ ra điều gì đó: “Lẽ nào là để tránh tai mắt của người phía bên đó?”

“Phía bên đó? Bên người nhà có quan tài của đứa bé kia sao?”, Từ Thiên giật mình.

“Có lẽ là vậy, nếu như để bọn họ phát hiện ra người nhà họ Lâm ở Giang Thành thì họ sẽ nghi ngờ là có uẩn khúc gì đó”.

Lâm Chính vuốt cằm: “Rốt cuộc còn có vấn đề gì nữa…”

Từ Thiên cũng trầm tư. Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Chính đổ chuông. Anh nhìn số và lập tức tái mặt.

“Không hay rồi”, Lâm Chính thốt lên.

“Chủ tịch, sao thế?”, Từ Thiên vội hỏi.

“Sơ suất rồi”, Lâm Chính nghiến răng, nhìn chăm chăm điện thoại. Từ Thiên cảm thấy nghi ngờ nên cũng nhìn theo. Ông ta đã lập tức hiểu ra.

Lâm Chính ấn nút nghe. Đầu dây bên kia là giọng của Trương Tinh Vũ: “Lâm Chính đang ở đâu, mau về nào, tôi có việc tìm cậu”.

E rằng ngay cả Từ Thiên cũng không ngờ rằng nhà họ Lâm lại tìm tới mẹ vợ của Lâm Chính – Trương Tinh Vũ.

Với sự tham lam của Trương Tinh Vũ, liệu bà ta có từ chối được những cám dỗ trước mặt? Hay là bà ta lại nhận hết?

Và chiếc quan tài của đứa bé đó chắc chắn cũng có mặt trông số quà bà ta nhận. Tới khi đó gia tộc sở hữu chiếc quan tài mà tìm tới thì chịu chết.

“Lâm Chính mau về đây, nghe thấy không?”, rõ ràng là thái độ của bà ta dịu đi nhiều.

“Không được nhận những món đồ đó. Trương Tinh Vũ, mau trả cho họ”, Lâm Chính gào lên.

“Lâm Chính, cậu nói chuyện với tôi kiểu gì vậy. Tôi là mẹ cậu đấy. Là mẹ vợ đấy. Sao lại có thể quát lên như thế được nhỉ. Chẳng biết lớn bé gì”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.

Lâm Chính tái mặt. Anh biết rằng giờ có nói gì cũng vô ích nên định tắt máy. Thế nhưng đúng lúc này Trương Tinh Vũ lên tiếng: “Ở đây có người bạn nói là muốn gặp cậu. Rốt cuộc cậu đang ở đâu? Mau về nhà đi”.

“Bạn sao?”, Lâm Chính giật mình.

Từ Thiên bèn nói: “Chủ tịch, bọn họ tới nhanh quá”.

“Xem ra không né được rồi”.

Lâm Chính thở hắt ra, thản nhiên nói: “Để tôi đi xem sao”.

“Chủ tịch, tôi đi cùng cậu nhé”.

“Không cần, tới nhà mẹ vợ tôi không nên khoa trương quá, nếu không sẽ dễ để lộ thân phận, không có lợi cho kế hoạch của chúng ta. Tôi đi là được”.

“Vậy…cũng được. Chủ tịch, cậu hết sức cẩn thận. Tối sẽ sắp xếp người ở gần đó giám sát. Nếu có gì bất lợi thì sẽ cho đám người đó khỏi ra khỏi Giang Thành luôn”

“Ông yên tâm”, Lâm Chính điềm đạm nói rồi ra khỏi phòng. Anh lái chiếc Ferrary tới nhà của Trương Tinh Vũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play