“Huyết Ma Tông so với Cổ Phái thì như thế nào?”, Lâm Chính hỏi.

“Chúng tôi chỉ như con đom đóm dưới trăng khi so sánh với Huyết Ma Tông. Huyết Ma Tông căn bản không thèm bận tâm tới con sâu cái kiến như chúng tôi. Nếu không, chúng tôi cũng đã bị thần phục từ lâu rồi”, Tào Tùng Dương nói giọng khàn khàn.

“Vậy sao?”, Lâm Chính điềm đạm, thế nhưng thật ra đang thầm cảm thấy kinh ngạc. Huyết Ma Tông lợi hại đến vậy cơ à.

“Chẳng trách thủ đoạn của Ma Đầu Sáu Tay lại tàn độc như vậy, hóa ra là sư truyền của Huyết Ma Tông”, Nguyên Tinh khẽ nói: “Thần quân xem thế nào…”

Lâm Chính không nói gì, chỉ tỏ ra do dự. Huyết Nam Ngục cười ha ha, tỏ vẻ đắc ý.

Đây chính là chỗ dựa của ông ta. Ông ta tin rằng thần y Lâm là người thông minh. Và cũng tin vào năng lực của anh. Dù anh có mạnh tới mức nào thì cũng sẽ không đối kháng với Huyết Ma Tông.

Lúc này, Lâm Chính ngẩng đầu lên và bước tới.

“Với một tông phái mạnh như Huyết Ma Tông thì tại sao chưa bao giờ nghe thấy họ sẽ tham gia đại hội vậy?”, Lâm Chính bước tới trước, lấy ra một cây châm.

“Vừa rồi không phải Tào trưởng lão đã nói rồi sao, Huyết Ma Tông muốn nhập thế nhưng bị các thế lực khác ngăn lại, nếu không làm gì có chuyện không tham gia đại hội? Vì lợi lạc từ đại hội mang lại là quá nhiều mà. Tuy nhiên cũng chẳng có gì phải vội. Cậu tha cho tôi, tôi về Huyết Ma Tông sẽ bẩm báo với tông tôn giả. Huyết Ma Tông của chúng tôi luôn muốn có một người đại diện để tham gia đại hội. Thần y Lâm, tôi thấy cậu khá phù hợp, cậu thấy thế nào?”, Huyết Nam ngục cười nói.

“Tôi sao?”

“Đúng, Tông hội của chúng tôi sẽ cho cậu những lợi lạc mà cậu không thể nào ngờ tới, sẽ dồn toàn lực trợ giúp cậu. Có thể hợp tác với chúng tôi là phúc phần nhiều đời của cậu. Thần y Lâm, cậu phải quý trọng nhé. Đây không phải là cơ hội mà ai muốn cũng có được đâu. Ha ha”, Huyết Nam Ngục đắc ý. Ông ta biết thần y Lâm sẽ thỏa hiệp.

Thế nhưng một giây sau…Một âm thanh quỷ dị vang lên.

Cánh tay phải của Huyết Nam Ngục bay ra trong không trung, máu xối như mưa. Nụ cười trên khuôn mặt ông ta tắt lịm.

Đám đông sững sờ. Ông ta quay qua nhìn thì phát hiện ra cánh tay mình đã bị Lâm Chính xé rời…

Đợi máu tươi bớt bắn ra thì cơn đau kịch liệt cũng trỗi dậy.

“Á!”, Huyết Nam Ngục đau đớn gào thét. Cánh tay trái của ông ta đột nhiên co giật.

Ông ta bừng tỉnh, định phản kháng. Thế nhưng đã không còn kịp nữa. Hai người ở phía sau đó ghì vai ông ta.

Là người của Lâm Chính.

Tay trái của ông ta cũng bị xé ra.

“Á!!”, Huyết Nam Ngục đau đớn gầm rú, cơ thể ông ta co giật mãnh liệt giống như bị dại. Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương đều trố tròn mắt.

“Thần Quân! Điều này…”, Nguyên Tinh hé miệng định nói gì đó nhưng nói không nên lời.

“Điên rồi, thần y Lâm cậu điên ròi…cậu…tại sao lại làm như vậy?”, Tào Tùng Dương bừng tỉnh, vội vàng kêu lên, cả người bần thần.

“Phế hai cánh tay của ông ta thôi mà, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Cậu…cậu không sợ Huyết Ma Tông sao?”, dù vô cùng đau đớn nhưng Huyết Nam Ngục vẫn giữ được tỉnh táo. Ông ta nghiến răng nói.

“Sợ chứ! Nhưng như thế thì sao nhỉ?’, Lâm Chính điềm đạm nói. Mặt anh chẳng thể hiện vẻ đang sợ hãi gì cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play