“Ư…”

Anh ta lập tức cảm thấy hít thở khó khăn.

“Chủ tịch Lâm, anh… anh làm gì vậy? Thả tôi ra… Thả tôi ra… Chủ tịch Lâm…”, người đàn ông giãy giụa điên cuồng, vô cùng khổ sở.

Cổ anh ta đã biến dạng, dường như sẽ bị bẻ gãy bất cứ lúc nào.

“Hả?”.

Những người xung quanh đều bị dọa sợ, kinh hoàng lùi lại.

“Chủ tịch Lâm, chúng tôi đã nói hết cho anh biết rồi, anh… tại sao anh vẫn muốn… làm như vậy?”, một người run rẩy hỏi.

“Tôi có nói nếu các anh nói ra chân tướng thì sẽ không giết các anh lúc nào sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại người kia.

Anh ta há miệng, á khẩu không nói được gì.

“Trước đó chẳng phải con đàn bà này hỏi tôi tại sao không cảm thấy đau đớn, tại sao không có phản ứng gì sao? Tôi nói cho các anh biết, vết thương nhỏ này đối với tôi chẳng là gì cả. Sở dĩ tôi để mặc các anh đánh tôi mà không đánh trả, là vì tôi muốn tìm cho mình một lý do! Một lý do để giết các anh!”.

Lâm Chính bình thản nói, sau đó hai mắt bỗng trở nên dữ tợn, tóm lấy người đàn ông đeo cà vạt đỏ kia, ném mạnh xuống đất.

Rầm!

Âm thanh rất lớn vang lên.

Mặt đất rung lên.

Rất nhiều vết nứt lan ra, dường như mặt đất muốn sụp xuống.

Mọi người nghiêng trái ngã phải, đứng cũng không vững.

Bát đĩa trên bàn đều rơi đầy đất.

Khi bọn họ ổn định được cơ thể và đứng vững, mới kinh hãi phát hiện ra, người đàn ông đeo cà vạt đỏ đã bị Lâm Chính ném chết tươi…

Xương cốt toàn thân anh ta bị vỡ nát, da tróc thịt bong, cả người be bét, nằm bất động dưới đất.

“Tiếp theo sẽ đến lượt các anh!”.

Lâm Chính đứng lên, bình tĩnh nói.

“A!”.

“Cứu tôi với!”.

“Đừng mà!”.

Đám người la hét, xông về phía cửa như điên.

Bọn họ cố gắng mở cửa, nhưng cửa đã bị khóa ở bên ngoài.

Bọn họ lại liều mạng tông cửa, nhưng không có bất cứ hiệu quả nào.

Ai nấy sợ hãi quay người lại.

Lâm Chính đã đứng ở ngay trước mặt…

Khoảng 15 phút sau.

Rầm!

Cửa phòng bao mở ra.

Lâm Chính toàn thân đầy máu bước ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play