Người bảo vệ giật mình, há hốc miệng.

Đúng là như vậy! Những sếp khác đúng là đang ăn uống vui đùa, làm gì quan tâm tới Lâm Chính. Hơn nữa bọn họ cũng biết ai tới tìm mình nên nhất định không chịu gặp.

Lâm Chính liếc nhìn người bảo vệ rồi tiếp tục đi lên tầng hai. Người bảo vệ vẫn muốn ngăn lại nhưng Lâm Chính đã lập tức vung tay. Anh ta không kịp phòng bị bèn ngã ra đất, mặt trầy trượt.

Tại một căn phòng sang trọng ở cuối tầng hai. Bên trong có tầm chục thanh niên đang cụng ly ca hát nhảy múa.

“Cậu Thẩm cũng chuồn nhanh thật đấy. Con bé Tô Dư vừa chết là đã chạy mất rồi. Để lại cả cái khách sạn to như thế này cho chúng ta quản lý”.

“Hừ, mọi người cũng không phải là không biết. Sau lưng Tô Dư là thần y Lâm, giám đốc Thẩm mặc dù không sợ thần y Lâm thì cũng không muốn gây rắc rối với anh ta mà. Như vậy mới phải đi trước một bước. Chúng ta cũng có ăn không ngồi rồi đâu, lần này phải làm bình phong cho giám đốc Thẩm đây này. Sau này có lợi lạc gì chắc chắn giám đốc sẽ không quên chúng ta đâu”

“Đúng vậy, nào…cạn ly”.

“Cạn!”

Đám đông nâng ly, cười nói vui vẻ.

Rầm! Đúng lúc này cánh cửa bị đạp tung. Toàn bộ đám đông giật mình, nhìn ra cửa. Một bóng hình xuất hiện. Anh đứng sừng sững ở đó.

“Em rể của Tô Dư sao?”, có người kêu lên. Hóa ra những người này đều là những người trước đó ăn cơm cùng Thẩm Ngọc Minh.

“Thẩm Ngọc Minh ở đâu?”, Lâm Chính hỏi bằng vẻ lạnh tanh.

“Anh tìm giám đốc Thẩm à?”

Vài người giật mình, sau đó có một người đàn ông để đầu bằng, đeo cà vạt màu đỏ mỉm cười: “Em rể Tô Dư, anh tìm nhầm chỗ rồi. Giám đốc Thẩm không có ở đây. Từ nay về sau chỗ này không liên quan gì tới anh ấy nữa. Anh ấy đã giao lại chỗ này cho chúng tôi. Anh không tìm được anh ấy ở đây đâu”.

“Vậy anh ta ở đâu?”, Lâm Chính vẫn lặp lại câu hỏi.

“Chúng tôi làm sao biết được”, người đàn ông đeo cà vạt đỏ nhún vai.

Lâm Chính khẽ gật đầu. Anh đóng cửa lại, kéo người bảo vệ vào cùng. Đám thanh niên chau mày.

“Em rể Tô Dư, chúng tôi mở tiệc riêng, không hề mời anh, nếu như anh muốn uống thì mời ra ngoài uống, hết bao nhiêu cứ tính cả cho chúng tôi. Còn ở đây, anh không có tư cách”, người đàn ông kia nheo mắt nói.

Bọn họ không muốn ngồi cùng với một kẻ bỏ đi như Lâm Chính. Như vậy sẽ bị hạ thấp giá trị.

Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ, anh đi tới trước bàn, cầm một ly rượu lên, khẽ lắc nhẹ. Chất lỏng màu đỏ trong ly xoay đều.

“Tôi chỉ cho các người một cơ hội. Một cơ hội duy nhất, nói cho tôi biết, Thẩm Ngọc Minh ở đâu?”, giọng nói của anh lạnh lùng vô cảm giống như đưa ra thống báo.

Đám thanh niên nhìn nhau, cảm thấy hoang mang.

“Chuyện gì vậy, thằng này não tàn à?”

“Dám uy hiếp chúng ta sao?”

“Thật nực cười”, bọn họ bật cười, để lộ ánh mắt khinh miệt giống như Lâm Chính là một thằng hề vậy.

Không ai nói gì. Có lẽ lúc này họ muốn Lâm Chính bị bẽ mặt. Lâm Chính vẫn lắc ly rượu, tầm 10 giây sau anh uống cạn, rồi lấy điện thoại ra gọi.

“Đang ở đâu?”, anh điềm đạm hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play