Lâm Chính bước tới. Tô Dư giữ tay anh, vội vàng nói: “Tôi vừa thấy vài bộ đồ nam khá lắm ở bên trong. Anh mau vào xem đi”.

“Ừm”.

Lâm Chính cười khổ rồi cùng Tô Dư đi vào.

Người ta nói người đẹp vì lụa. Mặc dù lúc này Lâm Chính đã thay đổi dáng vẻ vốn có, thế nhưng các nét của anh vẫn rất sắc sảo, cộng với việc có thêm chút tà khí của Thương Ám Huyền Thể khiến cho Lâm Chính toát ra được một loại khí chất vô cùng đặc biệt.

Hai mắt Tô Dư sáng rực nhưng cô ta vẫn thấy không hài lòng lắm nên lại chọn thêm vài bộ khác. Lâm Chính sinh ra đã có dáng, nên mặc gì cũng rất đẹp. Lần này thì Tô Dư cảm thấy khó xử.

“Lâm Chính, bộ nào được?”

“Tùy cô”

“Nhưng tôi thấy bộ nào cũng đẹp hết”

“Vậy lấy tất đi”, Lâm Chính mỉm cười.

Hai người điên cuồng mua sắm, Tô Dư định chọn thêm vài món quà cho Lâm Chính nhưng lúc này điện thoại đổ chuông. Cô ta khẽ giật mình, nhìn số điện thoại. Khuôn mặt đanh lại.

“Anh chọn đi nhé, tôi đi nghe điện thoại”

“Được”, Lâm Chính cũng không để ý lắm.

Tô Dư đi tới bên cạnh, ấn nút nghe. Khoảng hai phút sau.

“Lâm Chính, người ta gọi tôi tới, họ đã chuẩn bị tiệc rượu rồi, mời chúng ta ăn bữa cơm, anh xem…”, Tô Dư do dự, thận trọng hỏi Lâm Chính.

Lâm Chính nhìn cô ta. Anh im lặng một hồi rồi hỏi: “Đối phương là người thế nào?”

“Thẩm Ngọc Minh của tập đoàn Thẩm Thị”

“Thẩm Ngọc Minh à?”

“Chắc anh từng nghe qua chứ?”

“Đương nhiên từng nghe qua. Nghe nói anh ta là một trong 10 nhân tài kiệt xuất của tỉnh. Làm không ít chuyện lớn bé, có thể nói là ai ai cũng biết tới”, Lâm Chính mỉm cười: “Thẩm Ngọc Minh mời cô ăn cơm cũng là điều hiếm có, giờ có rất nhiều người muốn được dùng bữa với anh ta mà không được đấy”.

“Tôi cũng nghe nói nhiều điều hay về người này nên mới cảm thấy đáng tin và đồng ý, nếu không thì…”

“Nếu không thì sao? Tô Dư, chắc cô cũng biết mục đích của anh ta chứ?”, Lâm Chính nhìn cô ta.

“Làm gì có chuyện không biết? Lâm Chính, tôi cũng bước chân vào cái giới này rồi, bên trong thế nào tôi cũng đều thấy cả. Nếu như không phải đạo diễn Tống Kinh luôn bảo vệ tôi thì e rằng tôi…”, Tô Dư ngập ngừng, cuối cùng thở dài. Cảm giác bất lực hiện rõ.

“Sao? Sợ rồi à? Phát hiện ra giới này không đẹp như mình tưởng tượng đúng không?”, Lâm Chính mỉm cười.

“Tôi chưa bao giờ cho rằng giới này sẽ đẹp, chỉ không ngờ là nó giơ bẩn tới mức đó thôi!”

“Vậy cô còn muốn tiếp tục không?”

“Đương nhiên…tôi không phải vì muốn nổi danh mới bước vào giới này, tôi chỉ muốn hoàn thành ước mơ của mình, là chính mình là được. Còn những chuyện khác, tôi không muốn nghĩ nhiều”, Tô Dư thở dài.

“Ừm. Nhưng nói gì thì nói Thẩm Ngọc Minh mời cô ăn thì chắc cô cũng rõ mục đích của anh ta. Nếu nhưng không đạt được mục đích thì sao anh ta có thể đồng ý với việc làm từ thiện cho vùng núi khó khăn được? Lẽ nào vì hạng mục đó mà cô sẵn sàng đồng ý mọi điều kiện của anh ta?”, Lâm Chính mỉm cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play