“Vậy tại sao… vết thương trên người các con lại có dấu vết đã được xử lý? Hình như các con đều không biết y thuật, là ai làm vậy?”.

“Ừm… sư phụ, con… bọn con tìm một phòng khám, băng bó qua loa ạ…”, Tinh Xán run rẩy, cúi đầu nói.

“Không phải là thần y Lâm xử lý giúp các con sao?”.

“Không phải, không phải! Sư phụ, sao có thể chứ? Bọn con và thần y Lâm không có bất cứ mối quan hệ gì cả”, Tinh Xán vội xua tay.

“Không có thì tốt, nếu không các con sẽ mắc tội thông đồng với kẻ thù”.

“Thông… thông đồng với kẻ thù? Sư phụ, thần y Lâm trở thành kẻ thù của Hồng Nhan Cốc chúng ta lúc nào vậy…”

“Bắt đầu từ giây phút cậu ta chống lại Hoa Huyền! Không ai được đối nghịch với Hồng Nhan Cốc chúng ta! Thần y Lâm cũng vậy!”.

“Nhưng… đại sư tỷ quả thực không phải là đối thủ của anh ta… Sư phụ, lẽ nào người định đích thân ra mặt đối phó thần y Lâm sao?”, Tinh Xán dè dặt hỏi.

“Giết gà mà phải dùng tới dao mổ trâu sao? Thần y Lâm vẫn chưa xứng để bổn cốc chủ ra mặt, tiếp tục bảo Hoa Huyền ra tay đi”.

“Vẫn để sư tỷ ra tay? Việc này… sư phụ, sao chị ấy có thể thắng được chứ?”.

“Yên tâm đi, Hoa Huyền đứng trước mặt thần y Lâm lần tới sẽ không còn là Hoa Huyền của ngày hôm nay đâu… Được rồi, bổn cốc chủ phải tu luyện rồi, con lui xuống đi, đến bên đầm nước tìm đại sư tỷ của con đi”.

“Việc này… vâng sư phụ, con… con xin phép”.

Tinh Xán gật đầu rồi dè dặt rời khỏi lầu các.

Ra khỏi đó, Tinh Xán lập tức đến đầm nước.

Quả nhiên.

Đến nơi liền thấy Hoa Huyền đang bình thản nhìn đầm nước, tuy sắc mặt vô cảm, nhưng ánh mắt lại ngập tràn đau khổ…

“Sư tỷ…”

Tinh Xán không khỏi kêu lên.

“Hử?”.

Hoa Huyền hoàn hồn, thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn Tinh Xán.

“Sư phụ đã nói gì với em sao?”.

“Không có gì… Sư tỷ, hay là chị về trước đi”, Tinh Xán nhìn những thi thể đã tắt thở ở bên cạnh đang được khiêng đi, ánh mắt cũng lộ vẻ sợ hãi.

“Em nói xem cầu tiên vấn đạo thực sự phải dùng thủ đoạn như vậy sao? Rốt cuộc đạo mà sư phụ cầu… là đạo gì?”, Hoa Huyền dường như đang hỏi Tinh Xán, lại dường như đang thì thào tự nhủ.

“Em cũng không biết”, Tinh Xán lắc đầu.

Những vấn đề quá thâm sâu ảo diệu, cô ta đều không biết.

Đây cũng là lý do tại sao tu vi của cô ta lại thấp như vậy.

Đúng lúc này lại có mấy đoàn thiếu nữ đi tới.

Những cô gái này ai nấy nói cười vui vẻ, có người vô cùng kích động, từng khuôn mặt hồng hào ánh lên vẻ hưng phấn.

Bọn họ không nhìn thấy những thi thể đã được khiêng đi trước đó.

Khi nào nơi này được dọn dẹp sạch sẽ thì mới cho người mới vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play