“Thần y Lâm, anh thua rồi”, Hoa Huyền điềm đạm nói: “Theo như thỏa thuận trước đó thì tôi có thể đưa Tô Nhu đi được rồi”.

“Cô không đưa cô ấy đi được”, Lâm Chính nói.

“Sao thế? Thần y Lâm định trở mặt à?”, Hoa Huyền khẽ chau mày: “Tới giờ mà anh trở mặt thì cũng vô ích thôi. Nhà họ Trương nào có ai cản nổi tôi. Nếu như anh còn tiếp tục cản thì tôi đành phải giết anh đấy. Thần y Lâm, tôi và anh không thù không oán, tôi cũng không muốn giết người, hi vọng anh đừng ép tôi”.

“Sư tỷ! Chị nói nhiều với người như vậy làm gì? Anh ta muốn chết thì chúng ta tác thành cho anh ta thôi. Nếu không anh ta còn tưởng rằng chúng ta không dám giết anh ta đấy”, Tinh Xán lên tiếng.

Hoa Huyền không nói gì chỉ quay người rời đi. Cô ta định cướp Tô Nhu.

Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Cô Hoa Huyền, tôi nói rồi, cô không mang Tô Nhu đi được”.

“Thần y Lâm, anh cứ phải ép tôi sao?”, Hoa Huyền chau mày, quay qua nhìn.

“Tôi không ép cô mà là muốn tốt cho cô. Bởi vì cô không đưa cô ấy đi được đâu”, Lâm Chính lắc đầu.

“Anh thử xem”, Tinh Xán tức giận.

“Sao? Cô muốn sư tỷ của mình chết lắm à mà vội thế?”, Lâm Chính yếu ớt nói với Tinh Xán.

“Chết?”, Tinh Xán giật mình.

Đôi mắt Hoa Huyền ánh lên vẻ lạnh giá. Lâm Chính chỉ lạnh lùng nói: “Hoa Huyền, cô nhìn ngón tay của cô đi”.

Hoa Huyền vội vàng đưa tay lên thì mới phát hiện ra có một vết châm rất nhỏ ở ngón tay của mình. Nếu như không để ý kỹ thì sẽ không nhìn thấy.

“Cái gì?”, Hoa Huyền kinh ngạc. Cô ta mơ hồ nhận ra điều gì đó: “Đòn đối kháng vừa rồi của anh, lúc tôi tấn công…anh giấu châm sao?”

“Đúng vậy, kẹp ở lòng bàn tay”.

“Nói vậy tức là châm này có độc”.

“Cô cũng có thể cho rằng không có độc”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Dứt lời, đám đông há mồm trợn mắt. Không ai ngờ Lâm Chính lại tung ra chiêu như thế này.

Xem ra..thắng thua vẫn chưa phân rõ ràng rồi.

“Đồ bỉ ổi”.

Tinh Xán bàng hoàng, lập tức ngoác miệng chửi anh. Cô ta gỡ kính ra, gầm lên: “Thân y Lâm, anh là bác sĩ mà lại có hành vi vô liêm sỉ như vậy à? Dùng ám khí hại người khác. Anh là đồ bỉ ổi, đê tiện”.

“Ám khí? Châm bạc mà ám khí cái nỗi gì? Huống hồ lúc đấu nhau có quy định là không được dùng châm, không được dùng độc đâu? Các cô đều biết tôi là y võ, đến việc cơ bản nhất là dùng châm mà cũng không cho tôi dùng là sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Anh…”, Tinh Xán tức tới mức giậm chân và gào lên: “Tên họ Lâm kia, anh đừng có mà đắc ý, tôi nói cho anh biết, cho dù sư tỷ của tôi có trúng độc thì cũng không sợ, Hồng Nhan Cốc chúng tôi đầy cách. Chúng tôi có thể giải được độc tố trên người Tô Nhu thì cũng có thể giải được độc tố trên người sư tỷ. Định dùng trò này với chúng tôi à. Mơ đi”.

“Hồng Nhan Cốc lợi hại như vậy cơ à?”

“Hừ, đúng là loại ếch ngồi đáy giếng, không biết Hồng Nhan Cốc mạnh như thế nào. Trước mặt Hồng Nhan Cốc, anh đến con kiến cũng chẳng bằng đấy”, Tinh Xán tỏ vẻ khinh thường, đôi mắt ánh lên vẻ ngạo mạn.

Lâm Chính cũng không hề tức giận: “Vậy có thể hỏi từ đây tới Hồng Nhan Cốc mất mấy ngày không?”

Tinh Xán giật mình: “Anh hỏi vậy làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play