“Thầy!”.

Băng Thượng Quân hơi cúi người, lớn tiếng chào.

Lúc này Lâm Chính mới nhớ ra mình đã nhận Băng Thượng Quân làm học trò, gật đầu nói: “Chờ học viện Huyền Y Phái được xây dựng xong, thì anh hãy học tập ở đây. Khi nào anh nắm được cơ bản rồi thì tôi sẽ truyền thụ một số thuật y võ độc môn cho anh”.

“Cảm ơn thầy”, Băng Thượng Quân vội nói.

Lâm Chính gật đầu, rồi chui vào chiếc xe con ở ven đường.

Nhưng đúng lúc này, Băng Thượng Quân bỗng nhỏ giọng kêu lên.

“Thầy Lâm, còn chuyện này tôi muốn nói cho thầy biết”.

“Chuyện gì?”, Lâm Chính hạ cửa sổ xe xuống.

“Chắc thầy biết ai là người ép tôi giao thủ với thầy chứ?”.

“Biết, là Nam Cung Vân Thu”.

“Sau khi biết tôi thua thầy, cô ta liền rời khỏi Giang Thành, nhưng chắc chắn sẽ không cam lòng bỏ qua. Thầy phải cẩn thận đấy, người phụ nữ này cũng có chút thủ đoạn”, Băng Thượng Quân nhỏ giọng nói.

Lâm Chính khẽ gật đầu, anh trầm ngâm một lát rồi khàn giọng nói: “Thực ra không chỉ người phụ nữ này, mà phía Cô Phong cũng là vấn đề…”

“Cô Phong sao? Tóm lại thầy hãy cẩn thận, tôi sẽ giúp thầy giải quyết phiền phức”.

“Nói sau đi, tôi đi đây”.

Lâm Chính phất tay, ra hiệu cho tài xế lái xe đi.

Nhưng đúng lúc xe vừa khởi động, điện thoại bỗng rung lên.

Là Cung Hỉ Vân gọi.

Anh nhớ là sau khi vết thương đỡ hơn, Cung Hỉ Vân đã đến nhà họ Trương ở Quảng Liễu, đích thân bảo vệ Tô Nhu.

Cô ta gọi tới lúc này, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì sao?

“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính nghe máy, trầm giọng hỏi.

“Chủ tịch Lâm, anh mau đến nhà họ Trương đi, có mấy người phụ nữ xông vào nhà họ Trương, nói muốn đưa cô Tô đi”, Cung Hỉ Vân cuống quýt nói.

“Cái gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

Nhà họ Trương…

Cung Hỉ Vân vẫn còn bị thương. Cánh tay cô ta được bó bột, trên khuôn mặt thì dán băng. Cô ta nhìn về phía căn phòng của Tô Nhu.

Trương Tinh Vũ đang ở trong với cô ấy. Ông cụ Trương cử người đứng canh chừng bên ngoài. Người lạ không cho vào. Giờ thì ông cụ Trương đã biết thân phận của Lâm Chính nên không dám để xảy ra sơ suất với Tô Nhu nữa.

Có điều hôm nay nhà họ Trương có khách lạ khiến ông cụ đau đầu vô cùng.

Trong phòng khách…Ông cụ Trương vội vàng bước vào. Có hai người phụ nữ đang ngồi ở đó. Người tóc ngắn ăn mặc trông khá thời thượng, đeo kính đen nhìn rất đẳng cấp và toát ra một khí chất riêng.

Ngồi bên cạnh cô ta là một người phụ nữ khác ăn mặc theo phong cách cổ trang. Cô gái này trang điểm tự nhiên, đẹp như tiên tử. Vạt áo lụa bay bay khiến cô gái trông càng nho nhã và thoát tục hơn.

Mấy người đàn ông nhà họ Trương nhìn chăm chăm cô gái mặc đồ cổ trang màu trắng, nước miếng rớt cả ra ngoài. Mặc dù cô gái nhìn vô cùng băng thanh ngọc khiết nhưng không biết tại sao lại mang lại cảm giác như muốn cướp lấy linh hồn của người khác, khiến người khác không ngừng ham muốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play