“Đúng vậy, chúng tôi sẽ dốc hết sức để bảo vệ Cổ Phái”.

Bọn họ khẽ gầm lên, một số nguyên lão đã sẵn sàng để liều mạng với Lâm Chính.

Lâm Chính lắc đầu: “Nếu các ông đã không muốn nhìn Cổ Phái bị diệt vong, thì nên thần phục tôi!”.

“Thần phục?”.

“Ý cậu là sao?”.

Bọn họ lại càng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Tào Tùng Dương lạnh lùng hừ một tiếng: “Thần y Lâm, nếu cậu muốn chiến, thì cứ tới đi, không cần sỉ nhục chúng tôi đâu! Cậu giết lãnh tụ của chúng tôi, cậu nghĩ chúng tôi sẽ thần phục cậu sao?”.

“Các ông không phải là đối thủ của tôi! Nếu thực sự đánh với tôi thì các ông chỉ có một kết cục, đó chính là chết trong tay tôi. Hiện giờ Công Tôn Đại Hoàng đã chết, hầu hết các nguyên lão của Cổ Phái đã bị tôi giết ở hồ Ám Long, các ông là những trụ cột cuối cùng của Cổ Phái. Cổ Phái là đại phái y thuật đã truyền thừa nghìn năm, tôi không đành lòng để nó cứ thế suy tàn sụp đổ. Hôm nay tôi mời các ông đến chính là muốn các ông đại diện cho tôi tiếp tục duy trì Cổ Phái, tiếp tục truyền thừa y thuật và hệ thống độc đáo của Cổ Phái. Nhưng các ông lại một lòng muốn chết, cam lòng để truyền thừa của Cổ Phái đứt đoạn, khiến vô số kĩ nghệ độc đáo của Cổ Phái thất truyền. Như vậy chẳng phải là khiến tổ tiên của Cổ Phái ruột đau như cắt sao?”, sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.

Các nguyên lão của Cổ Phái đang có mặt đều sửng sốt.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, muốn nói lại thôi.

Tào Tùng Dương cũng ngẩn người ra.

Ông ta nhìn Lâm Chính, miệng há ra, vốn định nói gì đó nhưng không thốt nên lời.

“Tôi muốn các ông thần phục tôi, nhưng không phải là thần phục thực sự, mà là thần phục Cổ Phái của các ông. Nếu các ông muốn giữ Cổ Phái thì hãy quỳ xuống trước mặt tôi, còn không muốn giữ thì cứ ra tay giết chóc bất cứ lúc nào. Chỉ đơn giản thế thôi, các ông chọn đi”, Lâm Chính bình thản nói.

Thực ra, với thực lực của Lâm Chính, muốn giết những người này không hề khó.

Thế nhưng… anh khó mà nuốt trôi được cả Cổ Phái.

Cổ Phái là một trong tứ đại y phái của Hoa Quốc.

Hai phái Nam Bắc trước đó chỉ là y học thế tục, không dính dáng gì đến y võ, thực lực và tầm ảnh hưởng đều kém xa.

Cổ Phái và Ẩn Phái có mạng lưới bao phủ cả nước, thế lực khổng lồ, cường giả trong phái nhiều không kể xiết, y học cổ điển vô số, là y phái có nền tảng vững chắc thực sự.

Lâm Chính giết được Công Tôn Đại Hoàng, nhưng không thể khiến tất cả người của Cổ Phái thần phục anh.

Trận chiến ở hồ Ám Long, anh chỉ khiến bọn họ sợ anh, chứ không thể khiến bọn họ phục anh.

Cho dù Lâm Chính cưỡng chế thu phục Cổ Phái thì cũng chỉ khiến nhiều người Cổ Phái bất mãn. Nếu cố chiếm hữu nó, thì chỉ gây ra nội loạn, bản thân anh cũng bị dính phiền phức.

Nếu đã như vậy thì tốt nhất hãy để người của Cổ Phái quản lý người của Cổ Phái.

Anh chỉ cần nắm được những lãnh đạo cấp cao trong tay, biến bọn họ thành con rối là được.

Đương nhiên, bọn họ không thể phối hợp hoàn toàn với Lâm Chính được, nhưng anh không vội, anh có đầy cách khiến bọn họ vui vẻ trung thành với mình.

“Thần y Lâm, tôi hiểu ý của cậu, cậu định để chúng tôi quản lý Cổ Phái, rồi cậu quản lý chúng tôi đúng không?”, Tào Tùng Dương trầm giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play