Đợi đến khi ông ta bình tĩnh trở lại thì Lâm Chính đã đứng ngay trước mặt và đạp cho ông ta một đạp.

Bụp! Công Tôn Đại Hoàng bay bật ra xa, đập mạnh vào tường. Ông ta ngã xuống, lăn mấy vòng, nôn ra máu. Vùng bụng bấy nhầy.

“Ông không phải là đối thủ của tôi. Ông vốn đã bị thương nặng, suốt khoảng thời gian qua chỉ lo bỏ chạy, cũng chưa có thời gian điều trị vết thương nên ông không thể nào thắng tôi được đâu”, Lâm Chính bước tới, nói bằng vẻ lạnh tanh.

“Thần y Lâm..cậu đừng giết tôi! Chỉ cần cậu không giết thì tôi sẽ giao hết mọi thứ cho cậu. Thế nào?”, Công Tôn Đại Hoàng run rẩy nói.

“Ông cảm thấy tôi thiếu thứ gì à? Thứ mà ông có, lẽ nào tôi không có sao?”

“Truyền thừa của Cổ Phái thì sao? Tôi có thể đưa cho cậu thứ đó”, Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.

Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Những thứ thuộc về Cổ Phái, đợi sau khi ông chết thì tôi sẽ lấy. Ai dám ngăn cản tôi?”

Công Tôn Đại Hoàng nghe thấy vậy thì trố tròn mắt. Ông ta cảm thấy tuyệt vọng cùng cực. Đúng lúc này, ông ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn vội vàng nói: “Phải rồi! Lạc Linh Huyết! Thần y Lâm, tôi sẽ đưa Lạc Linh Huyết cho cậu!”

“Tôi cũng không cần!”

“Lạc Linh Huyết mà cũng không cần sao?”, ông ta trố tròn mắt.

Lâm Chính chỉ xắn ống tay áo. Trong khoảnh khắc, Công Tôn Đại Hoàng mềm nhũn người, câm như hến.

Ông ta đã không muốn đếm xem rốt cuộc trên cánh tay kia có bao nhiêu giọt Lạc Linh Huyết.

Ít nhất là ông ta chưa bao giờ thấy số lượng này! Không! Thậm chí là chưa bao giờ nghe tới!

Tại sao một người có thể thu thập được nhiều Lạc Linh Huyết như vậy chứ?

“Thảo nào cậu có thể dùng được tiên thiên cương khu, thảo nào cậu có thể giải phóng Thương Ám Huyền Thể… Yêu nghiệt! Yêu nghiệt… Người như cậu e là yêu nghiệt ngàn năm hiếm có”, Công Tôn Đại Hoàng há miệng, không còn bao nhiêu sức lực.

Ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Loại người này sao ông ta có thể giết được chứ?

Hôm nay chính là ngày tàn của ông ta!

“Ông còn gì muốn nói không?”, Lâm Chính đứng trước mặt ông ta, bình thản hỏi.

Công Tôn Đại Hoàng há miệng, vốn còn muốn xin tha, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Chính thì lập tức từ bỏ.

“Thôi kệ đi, cát bụi rồi lại trở về cát bụi, chết rồi thì không cần phải bận tâm gì nữa”, Công Tôn Đại Hoàng thở dài, nhắm hai mắt lại, ngồi xếp bằng dưới đất, dáng vẻ mặc người giết thịt.

Lâm Chính cũng không nhiều lời, lập tức giơ tay lên tóm.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc…

Bụp!

Trên người Công Tôn Đại Hoàng bỗng phun ra phấn độc dày đặc, che khuất Lâm Chính, đồng thời ông ta nhảy vọt lên, dồn toàn bộ sức mạnh, nện quyền độc vào tim Lâm Chính.

“Cửu Huyền Thần Độc Công!”.

Công Tôn Đại Hoàng gầm lên, đánh lấy đánh để.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play