“Trong mắt Công Tôn Đại Hoàng tôi chỉ là một con chó mà thôi! Một con chó không nghe lời thì sẽ bị đánh chết. Tôi không muốn bị điều khiển nữa, tôi muốn báo thù cho người tôi yêu…vì vậy…thần y Lâm…lần này tôi giúp anh”, Dương Mỹ kiên định nói.

Lâm Chính do dự, sau đó gật đầu: “Tôi tin cô”.

Thực ra anh chỉ nói thế thôi chứ không tin Dương Mỹ, nhưng sự việc đã tới nước này thì Lâm Chính cũng không có cách nào khác để tìm ra được tung tích của Công Tôn Hoàng, nên đành phải lựa chọn tin tin cô ta.

Nói xong, anh làm theo những gì Dương Mỹ nói, đi tới trước bàn, lấy khẩu súng từ trong ngăn bàn ra. Khẩu súng xuất hiện, đám đông lập tức giơ tay đưa qua đầu, không dám làm càn.

“Tất cả ngồi thành hàng xuống ghế, Dương Mỹ, liên hệ với phòng kế toán chuyển tiền đi?”, Lâm Chính hừ giọng.

“Được…được!”, Dương Mỹ lập tức ngồi xuống bàn làm việc, cầm điện thoại và gọi. Đồng thời, Lâm Chính cũng phát hiện ra ở cửa sổ tòa nhà đối diện có vài cặp mắt đang theo dõi anh. Đôi mắt Lâm Chính ánh lên vẻ lạnh giá. Anh vẫn án binh bất động, coi như không biết gì. Thậm chí là còn đóng cửa lại.

Tầm nửa tiếng sau, có một người bỏ đi. Dương Mỹ cũng đứng dậy.

“Bảy triệu đã được chuyển vào tài khoản của anh rồi. Anh có thể kiểm tra xem”.

“Tốt lắm, vậy phiền cô đưa tôi ra ngoài nhé”, Lâm Chính hừ giọng.

Dương Mỹ mỉm cười, họ bước ra ngoài dưới cái nhìn kỳ lại của đám đông. Sau đó Lâm Chính bước lên một chiếc xe và rời đi.

Mọi thứ trở lại bình thường. Đôi mắt Dương Mỹ lóe lên tia lạnh giá. Cô ta vội lấy điện thoại ra gọi cho Công Tôn Đại Hoàng.

Thế nhưng gọi mấy lần cũng không có ai nghe máy. Cô tội vội vàng chạy tới căn phòng mà trước đó Công Tôn Đại Hoàng từng ở nhưng cũng không thấy người đâu.

“Đúng là lão hồ ly giảo hoạt”, Dương Mỹ cảm thấy tức giận.

Đúng lúc này, điện thoại của cô ta đổ chuông. Dương Mỹ lập tức nghe máy.

“Công Tôn Đại Hoàng, đã đuổi người đó đi rồi. Mọi chuyện ổn rồi”.

“Không phải tôi nói cô giết kẻ đó sao? Sao lại để hắn đi?”, Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng nói.

“Điều này…tôi không biết về võ công, người đó thoắt cái đã khống chế tôi rồi, hơn nữa còn cướp súng của tôi, nếu như tôi không đưa tiền theo yêu cầu của anh ta thì chắc là tôi cũng đã chết rồi”, Dương Mỹ làm bộ khổ sở.

“Vậy sao?”

“Đúng…đúng vậy…”

“Ha ha, Dương Mỹ, cô hà tất phải lừa tôi! Chính người đó đang sai khiến cô, cô tưởng tôi không biết à?”

“Ông Công Tôn, ông không biết người này sao? Chính là người nhà họ Quảng ở Thạch Nam đó!”

“Nhà họ Quảng ở Thạch Nam? Đang yên đang lành nhà họ Quảng tới đây làm gì?”

“Vậy..người đó là ai được chứ?”

“Còn phải hỏi à? Đương nhiên là …Thần y lâm rồi”, Công Tôn Đại Hoàng gằn từng chữ.

Dương Mỹ nghe thấy vậy thì thót tim. Công Tôn Đại Hoàng đã thẳng tay vạch mặt cô ta như vậy sao?

Nghe thấy vậy Dương Mỹ nín thở, cảm tưởng như tim muốn rớt ra ngoài. Thế nhưng cô ta cố gắng giữ bình tĩnh và vội vàng giải thích: “Ông Công Tôn, ông hiểu lầm rồi. Người đó không phải thần y Lâm đâu, thật sự là nhà họ Quảng ở Thạch Nam”.

“Tới lúc này rồi mà cô còn lừa tôi à?”

“Ông Công Tôn, tôi cũng từng gặp thần y Lâm ở trên tivi. Người đó mặc dù đội mũ nhưng tôi cũng nhìn rõ mặt, người này thật sự không phải là thần y Lâm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play