Lâm Chính đi bộ vào trong.

Anh không dịch dung, mà chỉ đội mũ.

Dịch dung không khó, anh biết, Công Tôn Đại Hoàng cũng biết, nhưng rủi ro của việc dịch dung cao hơn ngụy trang đơn giản như thế này nhiều.

Bởi vì trong mắt người trong nghề như Công Tôn Đại Hoàng, nhìn qua là nhận ra ngay một người có dịch dung hay không.

“Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh không?”.

Anh vừa vào trong, một cô gái tóc vàng vóc dáng bốc lửa mỉm cười tiến tới, nhiệt tình chào hỏi.

Lâm Chính nhìn quanh, dùng tiếng Anh nói: “Chỗ này có những mục gì giải trí?”.

“Anh đến đây lần đầu sao?”.

“Phải, nghe nói ở đây không tệ”.

“Ồ, chào anh, vậy thì anh đến đúng chỗ rồi! Tôi đảm bảo anh sẽ yêu thích nơi này! Để tôi giới thiệu cho anh những dịch vụ ở chỗ chúng tôi”.

Cô gái tóc vàng chậm rãi nói, vừa trò chuyện vừa tiến sát lại gần Lâm Chính.

Lâm Chính không quá quen với sự nhiệt tình của cô ta.

“Chỗ các cô tiếp đãi khách đều dùng cách này sao?”.

“Chẳng lẽ anh không thích à?”, cô gái tóc vàng nhướng mày, hỏi: “Chắc anh là người Hoa Quốc nhỉ?”.

“Phải”.

“Thế thì đúng rồi, người Hoa Quốc đến đây đều là đến để tìm vui. Tôi nghĩ tôi có thể dẫn đường cho anh! Đưa anh đi tham quan chỗ chúng tôi”.

“Thật sao? Vậy thì làm phiền cô rồi!”, Lâm Chính gật đầu.

“Mời anh đi bên này”.

Cô gái tóc vàng tên là Lily, tên thật là gì thì Lâm Chính không biết.

Tiến vào khu vui chơi, cô ta dẫn Lâm Chính đến sòng bạc lớn nhất ở đây trước tiên.

Lâm Chính nhìn quanh một vòng, không nghĩ có thể tìm được Công Tôn Đại Hoàng ở đây.

Chỉ sợ đi khắp khu vui chơi cũng chưa chắc có thể tìm được ông ta.

Lâm Chính nghĩ trong lòng.

Chốc lát sau, anh đột nhiên nghĩ tới điều gì, lên tiếng: “Hay là tôi chơi vài ván”.

“Nếu anh Lâm muốn, tôi có thể đổi tiền mặt giúp anh!”.

“Được!”.

Lâm Chính lấy một tấm thẻ trong túi ra, đưa qua: “Đổi cho tôi mười triệu tệ trước!”.

“Mười triệu tệ? Được! Được ạ!”, Lily sáng mắt lên, lập tức nhận lấy thẻ chạy đi.

Chốc lát sau, một đống xu được Lily khiêng tới.

Lâm Chính tìm đại vài chỗ chơi.

Xem ra vận may của anh không tốt lắm, chỉ trong nửa tiếng đồng hồ đã thua sạch mười triệu tệ.

“Xem ra vận may của anh quá tệ”, Lily nói: “Anh có muốn chơi tiếp hay không? Tôi nghĩ vận may của con người không thể nào cứ tệ mãi như vậy được, có lẽ đợi một lúc nữa sẽ tốt hơn”.

“Vậy à… vậy thì đổi thêm cho tôi mười triệu tệ”.

“Vâng thưa anh, anh đúng là giàu có!”, Lily kích động, liên tục tán thưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play