“Chủ tịch Lâm, vài phút nữa cậu có thể xuất phát được rồi”, Khánh Dung cẩn thận lên tiếng.

“Tốt lắm”, Lâm Chính gật đầu rồi buông tay ra.

Bụp! Khánh Văn ngã ra đất. Anh ta ôm lấy cổ, thở hổn hển và ho khù khụ. Vùng cổ hằn đỏ rõ rệt.

“Con trai, con không sao chứ?”, Khánh Dung vội vàng chạy tới ôm lấy Khánh Văn.

“Bố, tay của con…”, Khánh Văn mặt cắt không ra máu. Anh ta khóc thút thít.

“Chỉ là một cánh tay mà thôi. Chỉ cần giữ được mạng thì chẳng có gì to tát hết”, Khánh Dung an ủi.

Khánh Văn lẳng lặng gật đầu. Thế nhưng anh ta vẫn không cam tâm, vẫn sụt sịt.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Ai nói là các người giữ được mạng thế?”

Dứt lời, Khánh Dung, Khánh Văn thất kinh. Cả nhà họ Khánh bàng hoàng.

“Chủ tịch Lâm, điều này…không phải là tôi đã nói vị trí của Công Tôn Đại Hoàng cho cậu rồi sao…Lẽ nào…cậu vẫn còn không hài lòng?”, Khánh Dung há hốc miệng, run rẩy hỏi.

“Vậy chuyện trước đó thì tính thế nào?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm: “Khánh Dung, tôi đã cho ông cơ hội rồi mà ông không biết quý trọng, còn giảo biện, lừa gạt tôi. Ông cảm thấy tôi sẽ dễ dàng tha cho ông chắc?”

“Chủ tịch Lâm, trước đó là tôi có mắt như mù, do chúng tôi không tốt. Xin cậu tha thứ cho chúng tôi. Tôi xin cậu đấy”.

Khánh Dung vội vàng quỳ xuống, dập đầu trước Lâm Chính.

Cứ nhìn cách mà Lâm Chính đối phó với Cổ Phái là biết, nhà họ Khánh nào dám đối kháng với anh. Trước mặt Cổ Phái, nhà họ Khánh không khác gì hạt cát, vậy thì càng không cần phải nói tới thần y Lâm nữa rồi…

“Tôi cũng không phải là người vô tình. Thế này đi, nể tình nhà họ Khánh vì Dương Hoa nên tôi sẽ cho các người một cơ hội nữa”, Lâm Chính lấy ra một đồng tiền, đặt vào lòng bàn tay: “Mặt chính thì tôi sẽ xử các người, mà mặt ngược lại thì tôi sẽ cho qua chuyện này. Thế nào?”

“Hả?”, Khánh Dung bàng hoàng. Dùng đồng xu để quyết định vận mệnh của nhà họ Khánh sao…Như vậy sao có thể chấp nhận được?

Thế nhưng tới bước này thì họ cũng đâu còn lựa chọn nào khác? Khánh Dung cúi đầu, run rẩy. ông ta không biết phải trả lời như thế nào.

“Sao thế? Cách này không được à? Nếu không được thì thôi vậy? Tôi coi như ông bỏ cuộc”, Lâm Chính điềm đạm nói rồi cất đồng tiền xu đi.

“Từ từ đã”, Khánh Dung vội vàng kêu lên. Lâm Chính nhìn ông ta.

“Chủ tịch…hay là cứ vậy đi…”, Khánh Dung đơn đớn nói.

Người nhà họ Khánh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Ai mà ngờ, nhà họ Khánh đánh Đông dẹp Bắc một thời giờ vận mệnh lại phụ thuộc vào một đồng xu chứ…

Lâm Chính gật đầu, sau đó định tung đồng xu lên thì Khánh Văn đột nhiên hét lớn: “Chủ tịch cho chúng tôi một cơ hội nữa đi!”

“Cơ hội!”, Lâm Chính nói: “Ý của anh là gì?”

Cơ hội sao? Đương nhiên Lâm Chính không hiểu ý của Khánh Văn là gì

“Không phải là tôi đang cho nhà họ Khánh cơ hội sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Chủ tịch Lâm…ý tôi không phải là cái này…”

“Vậy…ý của anh là gì?”

“Chủ tịch Lâm, trên thực tế có một chuyện có lẽ anh không biết nhưng tôi nghĩ tin này có lẽ sẽ giúp được anh. Nếu như anh đồng ý tha cho chúng tôi thì…tôi…sẽ nói tin tức này cho anh”, Khánh Văn yếu ớt nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play