Lâm Chính thầm kêu không ổn, lập tức rút châm ra xử lý vết thương, ngăn chặn dịch độc tiến vào lục phủ ngũ tạng.

Nhưng Công Tôn Đại Hoàng không cho anh bất cứ cơ hội nào, ông ta lại phóng ra rất nhiều châm bạc vào người độc long.

Gào!

Có thêm châm bạc, con độc long kia lại trở nên to lớn hơn.

“Thần y Lâm?”.

Thủ Mệnh lập tức lấy châm bạc ra, định ngăn cản độc long.

Nhưng châm bạc của cô ta chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.

“Sao lại như vậy được?”, Thủ Mệnh trố mắt ra nhìn, không dám hành động khinh suất nữa.

Trận chiến cấp độ này vốn không có phần của cô ta.

“Thần y Lâm, có cần tôi giúp không?”.

Băng Thượng Quân giết chết mấy nguyên lão của Cổ Phái, rồi ngoảnh phắt lại, lạnh lùng hét lên.

“Không cần!”.

Lâm Chính nghiến răng khẽ quát.

“Anh muốn chết đấy à? Anh không đấu lại được Công Tôn Đại Hoàng đâu!”, Băng Thượng Quân hừ mũi.

“Chưa chắc đâu!”.

“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Nếu anh đã muốn chết thì tôi cũng không ngăn cản nữa”, Băng Thượng Quân không khuyên nữa, anh ta không có đủ kiên nhẫn.

“Chưa chắc?”, Công Tôn Đại Hoàng cũng bật cười, nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu tự phụ quá đấy! Cậu không biết hai ta chênh lệch đến mức nào đâu! Tôi thừa nhận cậu quả thực là một thiên tài y võ rất xuất sắc, cũng nắm được rất nhiều y thuật khiến người ta kinh ngạc, chỉ có điều… Công Tôn Đại Hoàng tôi tung hoành giới y võ Hoa Quốc nhiều năm như vậy, học tập được biết bao kiến thức y võ. Tôi đã nỗ lực mấy chục năm, một hậu bối 20 tuổi như cậu sao có thể bì được chứ? Cậu bị tôi giết cũng là hợp tình hợp lý!”.

Dứt lời, Công Tôn Đại Hoàng bỗng gầm lên giận dữ, đánh một chưởng về phía Lâm Chính.

“Huyền Độc Long Chưởng!”.

Vù!

Lòng bàn tay ông ta phun ra khí độc vô cùng đáng sợ, cắt đứt đường lui của Lâm Chính.

Khí độc như một bức tường, không thể vượt qua được.

Lâm Chính đã rơi vào đường cùng.

Độc long bổ nhào tới.

Giờ phút này, con độc long dài mấy chục mét hoàn toàn có thể khiến Lâm Chính bị hòa tan.

Hôm nay, anh chết là cái chắc.

Công Tôn Đại Hoàng nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng từ bỏ tất cả việc phản kháng, ngược lại còn lấy châm bạc ra, đâm vào hai bả vai, hai chân và ấn đường, sau đó đứng ở phía xa, lặng lẽ chờ đợi.

Chờ con độc long kia tới.

“Cái gì?”.

Công Tôn Đại Hoàng sửng sốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play