Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Công Tôn Đại Hoàng bỗng huých mạnh khuỷu tay vào hông Lâm Chính.

Lâm Chính hơi loạng choạng, tiếp tục nện nắm đấm xuống.

Nhưng khuỷu tay Công Tôn Đại Hoàng lại tỏa ra một luồng lực xung kích như đạn đạo.

Bốp!

Lâm Chính bị đánh bay đi, đụng gãy mười mấy cây đại thụ mới dừng lại được.

“Thần y Lâm!”.

Thủ Mệnh vội vàng chạy tới.

“Công Tôn đại nhân!”.

Người của Cổ Phái cũng chạy về phía Công Tôn Đại Hoàng.

“Mặc kệ tôi… giết cậu ta trước đi…”

Giọng nói chua chát của Công Tôn Đại Hoàng vang lên từ cái đầu bị vùi sâu dưới đất.

Các cường giả Cổ Phái sửng sốt, lập tức lao về phía Lâm Chính.

“Sao nào? Các anh coi như tôi không tồn tại sao?”, Băng Thượng Quân bỗng chặn trước mặt người của Cổ Phái, lạnh lùng hừ một tiếng.

Người của Cổ Phái sắc mặt tỏ vẻ khó coi, đưa mắt nhìn nhau, rồi trầm giọng quát: “Lên!”.

“Giết!”.

Bọn họ đánh về phía Băng Thượng Quân, hai bên bắt đầu lao vào chém giết nhau.

Có Băng Thượng Quân ngăn cản, đám người của Cổ Phái không thể lại gần Lâm Chính.

Cho dù bọn họ lại gần Lâm Chính thì cũng không thể làm gì được anh.

Lâm Chính không có gì đáng ngại, anh đứng lên, phủi bụi trên người, đanh mặt đi về phía Công Tôn Đại Hoàng.

Công Tôn Đại Hoàng chống hai tay xuống mặt đất, khó khăn lắm mới rút được đầu ra.

Khi đầu ông ta lộ ra trước mắt mọi người, tất cả bọn họ đều giật nảy mình.

Lúc này, một nửa đầu của Công Tôn Đại Hoàng đã lõm vào, mắt lồi ra, xương đầu rạn nứt, miệng đầy máu tươi. Nếu là người bình thường thì vết thương này đủ để khiến não bị chết rồi.

Nhưng ông ta đứng dậy như người không có chuyện gì xảy ra, sau đó lấy ra mấy cây châm kỳ quái, đâm vào đầu mình.

Một lát sau, chỗ xương đầu bị lõm xuống dần khôi phục lại, máu tươi đang phun ra cũng ngừng chảy.

Chỉ mấy châm, Công Tôn Đại Hoàng đã làm dịu vết thương chí mạng ở trên đầu.

Vô cùng thần kỳ.

Mọi người đều kêu lên kinh ngạc.

“Không hổ là người đứng đầu Cổ Phái, y thuật và sức mạnh thân xác của ông đúng là khiến người ta phải kinh ngạc”, ánh mắt Lâm Chính hơi đanh lại, bình thản nói.

“Thần y Lâm, chúng ta đều là người trong y đạo, những thứ như y thuật thì tôi và cậu đều biết. Tôi muốn giết cậu cũng không dễ mà cậu muốn giết tôi cũng không phải là chuyện đơn giản. Y thuật của Cổ Phái không đơn giản như cậu nghĩ đâu”, Công Tôn Đại Hoàng khàn giọng nói.

“Quả thực là vậy, nhưng hôm nay tôi phải giết bằng được ông”.

“Thần y Lâm, cậu đừng nói sớm quá, hôm nay rốt cuộc là tôi giết cậu hay cậu giết tôi còn chưa biết được đâu”.

Công Tôn Đại Hoàng cười nói, sau đó quát: “Mặc kệ Băng Thượng Quân, dốc toàn lực giết thần y Lâm cho tôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play