“Vâng!”, thuộc hạ của ông ta chạy lên, đoạt lại linh đan.

“Ông Công Tôn …ông làm gì vậy? Tại sao lại giết người nhà họ Khương? Tại sao lại cướp lại linh đan trong tay họ?”, có người của gia tộc khác cảm thấy nghi ngờ bèn nhìn ông ta chăm chăm

“Người của nhà họ Khương định bỏ chạy, sao tôi có thể nhẫn nhịn được!”, Công Tôn Đại Hoàng nói bằng vẻ vô cảm.

“Bỏ chạy? Đánh không lại thì không cho bỏ chạy à?”

“Đương nhiên là không cho”

“Cái gì?”, những người đang bao vây Lâm Chính trố tròn mắt.

“Ai bỏ chạy thì người đó phải chết. Giờ các người chỉ có một lựa chọn, đó là giết chết thần y Lâm. Nếu giết chết được cậu ta thì linh đan thuộc về các người, ngoài ra, cả phương thuốc này, tôi cũng có thể đưa cho các người”.

“Chẳng qua ông muốn chúng tôi làm bia đỡ đạn mà thôi”.

“Khốn nạn! Ông cố tình ép chúng tôi liều mạng với thần y Lâm, sau đó làm ngư ông đắc lợi đúng không”

“Rõ ràng ông không thật sự có thành ý giao Tẩy Tủy Linh Đan cho chúng tôi! Đợi sau khi cả chúng tôi và thần y Lâm đều bị thương thì chắc chắn ông cũng sẽ giết chúng tôi lấy lại Tẩy Tủy Linh Đan thôi”.

“Chắc chắn là như vậy, nhìn người nhà họ Khương là biết”.

“Công Tôn Đại Hoàng, ông đúng là kẻ bỉ ổi”.

Đám đông tức tối la hét. Lần này thì bọn họ đã tỉnh ngộ. Thế nhưng Công Tôn Đại Hoàng không hề tỏ ra sợ hãi, ông ta chỉ điềm đạm nói:””Các vị hiểu nhầm rồi. Sao tôi có thể coi các vị là bia đỡ đạn được chứ? Tôi chỉ hi vọng các vị có thể giúp được tôi. Chỉ vậy mà thôi”.

“Lừa đảo”.

“Chúng tôi sẽ không giết thần y Lâm nữa”.

“Làm vậy chẳng khác gì nộp mạng. Mọi người, chúng ta đi thôi”

“Đi!”

Cả đám hét lớn, sau đó lùi ra và định rời khỏi hồ Ám Long. Thế nhưng người của Cổ Phái sao có thể dễ dàng để họ rời đi được.

“Lấy đồ của chúng tôi mà không chịu làm việc à? Các người tưởng chúng tôi dễ ăn hiếp vậy sao? Các người đã không chịu thì đừng trách sao chúng tôi không nhân từ! Ra tay đi”, Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.

“Vâng!”, người của Cổ Phái đồng loạt lao lên. Họ giống như những con hổ lao vào giữa bầy cừu và tiến hành tiêu diệt chúng. Đối phương căn bản không thể nào chặn được đòn tấn công của Cổ Phái. Phần lớn đều bị giết sạch.

Hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn. Lâm Chính hờ hững nhìn cảnh tượng đó. Anh không có bất kỳ phản ứng gì. Do bọn họ tự làm tự chịu thôi, Lâm Chính đương nhiên sẽ không cứu giúp.

Trương Nhã, Hứa Tình vội vàng chụp lại toàn bộ diễn biến. Mặc dù bọn họ chẳng biết Cổ Phái là gì nhưng họ tin rằng người trong giới tin tức sẽ có hứng thú với thứ này. Và thân phận của những người này sớm muộn cũng sẽ được lôi ra thôi.

Thế nhưng người của Cổ Phái nào có biết Trương Nhã và Hứa Tình là ai. Thấy bọn họ dám lấy máy ảnh ra chụp thì người của Cổ Phái tức giận, lao về phía hai cô gái.

“Á!”, Hứa Tình hét toáng lên. Trương Nhã vội vàng lùi lại, mặt tái mét. Lâm Chính chau mày, anh suy nghĩ rồi giơ tay lên.

Vụt vụt! Vài cây châm được phóng ra đâm vào người đám Cổ Phái. Những người này lập tức bị rút cạn sức lực, cứ thế mềm nhũm người, ngã ra đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play