Rồi một đợt kiếm khác lại chém tới. Tình thế gấp gáp, người không cả kịp thở. Lâm Chính đanh mắt, tay hóa thành đao, chém về phía những thanh kiếm sắc bén.

Keng…keng…Các thanh kiếm bị Lâm Chính chém gãy.

“Cái gì?”

Đám đông trố tròn mắt. Dùng tay mà chém gãy kiếm được sao? Là giả đúng không?

Pằng pằng…Tiếp tục có người bóp cò…Nhưng lúc này, toàn bộ đạn bay tới đã không còn ghim được vào người anh nữa. Những viên đạn giống như chạm phải một miếng sắt búng bật ra, thậm chí còn tóe lửa.

“Chuyện gì vậy?”

“Tại sao gã này đột nhiên lại trở thành người đao thương bất nhập như vậy?”

Tiếng kêu kinh hãi vang lên. Ai cũng bàng hoàng.

Lâm Chính đột nhiên bước tới, tốc độ nhanh hơn gấp nhiều lần. Anh lao vào giữa đám đông và điên cuồng tấn công.

Bụp! Bụp…Mỗi một đòn tấn công của anh như có sức nặng nghìn cân, đấm vào ngực khiến ngực hõm xuống, đấm vào đầu thì đầu biến dạng, xương não rạn nứt.

Lần này thì dù là ai cũng bị đập cho chí mạng. Đến cả cơ hội nói lời trăn trối cũng không khó. Đao thương của bọn họ không thể khiến Lâm Chính bị thương thêm chút nào nữa.

Cứ như Lâm Chính đột nhiên biến thành người khác vậy. Hàng ngàn người bao vây mà lại bị một mình anh đánh tới tấp, thương vong vô số.

“Quái vật! Cậu ta chính là quái vật!”

“Dao không đâm được, kiếm không chém được, đạn không ghim được, người này mình đồng da sắt chắc?”

“Trước đó chúng vẫn có tác dụng, sao giờ lại thành ra thế này rồi?”

Tiếng kêu vang lên không ngớt. Đám đông càng lúc càng thấy ớn lạnh.

“Ông Công Tôn…chuyện này là thế nào?”, người đại diện nhà họ Khương vội lùi lại và hỏi Công Tôn Đại Hoàng. Chưa tới năm phút mà người của họ đã chết hơn chục người. Người này nào còn gan tiếp tục liều mạng chứ?

Người của Cổ Phái cũng kinh ngạc lắm. Công Tôn Đại Hoàng không hề nói gì, chỉ đanh mắt nhìn Lâm Chính. Ông ta suy nghĩ.

Một vị nguyên lão ở bên cạnh nghĩ ra điều gì đó bèn kêu lên: “Lẽ nào…thần y Lâm có Tiên Thiên Cương Khu?”

“Hả?”, đám đông như phát điên. Người đại diện nhà họ Khương suýt ngã ra đất.

“Ông…đừng dọa tôi…Tiên Thiên Cương Khu? Đây là cơ thể được tạo thành từ 20 giọt Lạc Linh Huyết đấy. Ông đừng nói là cậu ta có 20 giọt Lạc Linh Huyết nhé”, đại diện nhà họ Khương run rẩy hét lên.

20 giọt Lạc Linh Huyết có nghĩa là gì thì ai cũng biết, ngoại trừ Trương Nhã và Hứa Tình.

“Tôi cũng không muốn tin nhưng với sự tình lúc này thì ngoài Tiên Thiên Cương Khu ra, chẳng có câu trả lời nào có thể hợp lý hơn. Thần y Lâm đột nhiên trở thành kẻ vô địch, chắc chắn là vì cậu ta đã kích hoạt sức mạnh của Lạc Linh Huyết, sau đó khởi động Tiên Thiên Cương Khu nên mới trở thành kẻ đao thương bất nhập như thế”, vị nguyên lão kia lên tiếng.

Người đại diện nhà họ Khương tái mặt. Anh ta cảm thấy ớn lạnh cả cơ thể, run rẩy như muốn phát điên.

“Trung nguyên lão, ông đừng nói linh tinh”, cúc này Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.

Người đại diện nhà họ Khương vội nhìn ông ta: “Ông Công Tôn…ông…biết nguyên nhân chứ?”

“Chẳng qua là kết quả của việc thần y Lâm dùng Ngưng Thể Thuật thôi mà”.

“Ngưng Thể Thuật? Đó là thuật pháp gì vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play