“Hôm nay cậu không giết thần y Lâm, dù cậu có sống sót rời khỏi đây cũng sẽ thân bại danh liệt, tự cậu cân nhắc đi!”, Công Tôn Đại Hoàng nghiêng đầu, lạnh lùng nói.

Tiêu Khải Phong há miệng, sau đó cắn răng, không biết lấy đâu ra một viên đan dược, nuốt vào bụng.

Không lâu sau, gương mặt tái nhợt của Tiêu Khải Phong đã khôi phục chút hồng hào, dường như độc tố trong cơ thể đã được áp chế bớt một chút.

Anh ta đi đến bên cạnh Công Tôn Đại Hoàng, khản giọng nói: “Nếu đã như vậy thì chiến thôi!”.

“Tiêu Khải Phong, người như anh cũng có thể xếp trên tôi, đúng là châm biếm!”, Băng Thượng Quân khinh thường nói.

Sắc mặt Tiêu Khải Phong thay đổi liên tục, nghiến răng nói: “Băng Thượng Quân, anh đừng đắc ý, tôi đang muốn lĩnh giáo bản lĩnh của anh đây!”.

“Anh vốn không xứng giao đấu với tôi, nhưng thần y Lâm đã lên tiếng, hôm nay tôi sẽ chém chết anh, để thứ hạng của tôi nâng cao một bậc!”.

Băng Thượng Quân quát lên, sau đó rút kiếm tiến lên.

Nhưng Lâm Chính ở bên cạnh đột nhiên ngăn anh ta lại.

“Băng Thượng Quân, không phải tôi đã nói đám người này để một mình tôi giải quyết hay sao!”, Lâm Chính nói, mặt không cảm xúc.

“Cái gì?”, Băng Thượng Quân sửng sốt.

Một người giải quyết hết sao? Thần y Lâm bị điên rồi chắc?

Ở đây toàn bộ là cao thủ của Cổ Phái và cả người đứng đầu đấy! Thêm vào đó là một thiên kiêu siêu cấp xếp thứ 8 nữa.

. 𝘛hử thách tìⅿ tra𝓃g gốc, géc gô || 𝘛RuM 𝘛RU𝐘𝑬𝑵.𝑽𝑵 ||

Trận địa như thế này, dù có là Băng Thượng Quân thì cũng sẽ quay đầu bỏ chạy mà thôi. Sẽ không có cơ hội chiến thắng nào hết. Trừ khi hai người liên thủ thì may ra còn có khả năng.

Vậy mà thần y Lâm lại nói ra những lời như vậy…

Ngông!

Quá ngông!

Ngay cả Băng Thượng Quân cũng cảm thấy như vậy, dù anh ta đã từng được Lâm Chính cho lĩnh giáo.

“Thần y Lâm, tôi khuyên anh đừng nên làm vậy. Nếu không người chịu thiệt vẫn sẽ là anh đấy! Thực lực của Cổ Phái chắc tôi không cần nói tới nữa. Chỉ riêng hai người là Công Tôn Đại Hoàng và Tiêu Khải Phong mà liên thủ tấn công thì anh cũng khó chống lại rồi”, Băng Thượng Quân trầm giọng.

Đúng là vậy!

“Băng Thượng Quân, tôi bảo anh ra mặt là để anh trấn nhiếp giúp tôi chứ không bắt anh phải báo thù. Cổ Phái và tôi đã kết thù sâu sắc, rất nhiều người bên cạnh tôi đã bị hãm hại bởi bọn họ. Hôm nay, nếu tôi không đích thân đòi lại công bằng thì sao tôi có thể cam tâm được”, Lâm Chính lắc đầu.

“Anh tới nộp mạng chứ đòi công bằng cái nỗi gì?”, Băng Thượng Quân hừ giọng, cảm thấy không vui.

Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ. Băng Thượng Quân tức lắm. Anh ta cảm thấy bất lực: “Được, anh đã cố chấp như vậy thì tôi cũng không khuyên nữa. Tôi ở cạnh cầm cự cho anh, nhưng tôi nói trước, tôi nợ anh một mạng, nếu thấy anh không đấu lại được, tôi sẽ lập tức đưa anh rời đi, để đổi mạng cho anh”.

“Tùy anh”, Lâm Chính hờ hững đáp.

Băng Thượng Quân vẫn định nói gì đó nhưng lại thôi. Anh ta phát hiện ra bản thân đã bị Lâm Chính khinh thường. Rõ ràng là anh ta muốn tốt cho Lâm Chính mà Lâm Chính lại không biết điều.

“Đúng là đồ không biết điều! Tự dưng lại muốn đơn thương độc mã chiến đấu với biết bao nhiêu cao thủ thế này. Đúng là điên rồi”, Tiêu Khải Phong hừ giọng, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play