“Dù có nhiều Thiên Kiêu Lệnh hơn nữa thì cũng có ích gì chứ? Trước mặt Độc Hoàng, những lệnh bài không nằm trong tốp 10 cũng chỉ là đống sắt vụn mà thôi”.
Mọi người xung quanh xì xào, ai nấy tỏ vẻ khinh bỉ.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, tôi muốn nhanh chóng kết thúc! Tôi không có hứng thú ở lại nơi như thế này!”.
“Anh có thể ra tay bất cứ lúc nào”.
“Hừ, ngông cuồng ghê! Vậy hãy chú ý nhé!”.
Tiêu Khải Phong cười khẩy, nhấc chân lao về phía Lâm Chính.
Mọi người xung quanh vội vàng lùi lại.
Độc Hoàng Tiêu Khải Phong ra tay, chắc chắn sẽ khiến khí độc tung hoành ở đây, không ai có gan dám tiếp xúc với độc của anh ta cả.
Giữa hai người lộ ra một bãi đất trống.
Quả nhiên.
Tiêu Khải Phong vừa lại gần Lâm Chính.
Bụp!
Một luồng phấn độc màu đỏ rực bung ra từ người anh ta, sau đó như được dẫn dắt, tất cả đều bay về phía Lâm Chính.
Đám phấn độc kia lạnh lẽo và quỷ dị, chạm vào mặt đất có thể ăn mòn mặt đất thành một cái hố, khiến người ta nhìn mà da đầu tê dại.
Nhưng…
Lâm Chính phớt lờ nó, tung một quyền về phía Tiêu Khải Phong.
“Hử?”.
Tiêu Khải Phong vô cùng kinh ngạc, lập tức giơ tay lên đỡ.
Bốp!
Lực xung kích khiến anh ta phải lùi lại mấy bước.
Khi phấn độc tan hết, Lâm Chính vẫn đứng ở phía xa, sừng sững bất động.
Ai nấy há hốc miệng kinh ngạc.
Tiêu Khải Phong nheo mắt.
“Độc Hoàng… chỉ được thế này thôi sao?”, Lâm Chính lắc đầu: “Nếu vậy thì đúng là khiến người ta thất vọng”.
Thật là ngông cuồng!
Không ít người của Cổ Phái nổi trận lôi đình.
Nhưng bọn họ không phản bác.
Dù sao đây cũng là thần y Lâm nổi tiếng như cồn!
Cho dù thần y Lâm không phải là đối thủ của Độc Hoàng, thì cũng không phải là người mà bọn họ có thể khiêu khích.
Công Tôn Đại Hoàng lặng lẽ đứng nhìn.
Thủ Mệnh vô cùng kích động.
“Hóa ra người này không phải là Lâm Chính, nhưng tại sao anh ta lại mặc quần áo của Lâm Chính nhỉ?”.
Hứa Tình và Trương Nhã không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT