“Hừ, ngay cả thần y Lâm mà anh ta cũng tìm được người giả mạo, bản thân giả mạo là đồ đệ của thần y Lâm thì có là gì chứ?”.

Những lời mỉa mai châm chọc vang lên.

Tịch Tử Nghĩa vô cùng sợ hãi.

Bây giờ anh ta không những đắc tội với Cổ Phái, mà sợ là đắc tội với cả thần y Lâm.

Nếu vậy thì Linh Kiếm Môn bé nhỏ của anh ta lấy gì để đấu với người ta đây?

Nhưng… người trước mặt này là thần y Lâm thật sao?

Thần y Lâm dám chạy đến tận đây? Anh muốn tự đâm đầu vào chỗ chết sao?

Tịch Tử Nghĩa có chút khó hiểu.

“Anh từng học ở học viện Huyền Y Phái?”, Lâm Chính rất bất ngờ, nhìn Tịch Tử Nghĩa.

“Phải… Lúc đó là ông Tần Bách Tùng tiếp đón tôi, nhưng tôi không dùng thân phận người của Linh Kiếm Môn đến thăm học viện Huyền Y Phái…”, Tịch Tử Nghĩa vội nói.

Lâm Chính lập tức hiểu ra.

Thực ra ngày nào cũng có không ít người của các tông môn thế tộc đến học viện Huyền Y Phái thăm dò về căn cơ của Dương Hoa và thần y Lâm.

Học viện Huyền Y Phái là địa điểm công cộng, gần như không có gác chắn gì, ai cũng có thể ra vào.

Chắc hẳn Tịch Tử Nghĩa đến là nhờ vậy.

Nhưng chỉ có vậy mà đã muốn nhận Lâm Chính làm sư phụ thì không khỏi hơi quá.

“Nếu đã như vậy thì tại sao lại tìm người khác giả mạo tôi?”, Lâm Chính bình thản nói.

Tịch Tử Nghĩa há miệng, không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể vội vàng quỳ xuống đất, run rẩy nói: “Thầy… thầy Lâm, xin thầy hãy tha tội, xin… xin thầy hãy tha tội”.

“Tôi ghét nhất là có người giả mạo tôi, làm vậy không chỉ đơn giản là hủy hoại danh tiếng của tôi. Ngoài ra, tôi cũng cực kỳ ghét người khác dùng tên của tôi để lừa đảo bịp bợm. Tịch Tử Nghĩa, anh đã phạm cả hai điều cấm kị nhất của tôi”, Lâm Chính lắc đầu.

“Tôi…”

“Khốn kiếp! Anh Tịch, anh đừng để bị lừa! Anh ta có phải là thần y Lâm hay không còn chưa biết đâu! Sao anh phải quỳ với anh ta chứ? Nếu anh ta cũng là đồ giả mạo thì chẳng phải sẽ mất hết thể diện của Linh Kiếm Môn chúng ta sao?”, có người của Linh Kiếm Môn không phục, liền đứng ra lớn tiếng nói.

“Triệu Nghị, câm miệng!”, Tịch Tử Nghĩa khẽ quát.

“Anh Tịch! Tôi không phục! Chắc chắn anh ta cũng là đồ giả mạo! Hãy xem tôi vạch trần anh ta đây!”.

Người tên Triệu Nghị kia la lối, bước tới, chìa tay chộp về phía Lâm Chính.

Nhưng anh ta vừa chìa tay ra, thì bỗng bị thứ gì đó va vào, bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Mọi người trợn mắt há mồm.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Trong đầu mọi người đều hiện lên dấu chấm hỏi.

Bao gồm cả Tịch Tử Nghĩa…

Chỉ với chiêu này… thì còn ai dám nghi ngờ thân phận của người trước mặt này chứ?

“Hửm?”.

Công Tôn Đại Hoàng nheo mắt lại, bình thản nói: “Xem ra người này là chính chủ rồi”.

“Chắc không sai đâu! Tôi còn tưởng thần y Lâm là đồ nhát cáy, không dám đến đây, thế mà vẫn đến. Ha ha, thú vị! Thú vị lắm!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play