Lồng ngực không chỉ ngứa ngáy khó chịu, mà làn da cũng dần nứt toác, rất nhiều miếng thịt rơi ra, máu tươi đầm đìa, nhìn rất thê thảm.
Công Tôn Đại Hoàng thấy thế, dường như ý thức được gì đó, tỏ vẻ hiểu ra.
“Đau quá! Khó chịu quá! Mau! Mau giải độc cho tôi! Mau giải độc cho tôi!”.
Thần y Lâm giả mạo điên cuồng gãi lồng ngực, gào lên với Tịch Tử Nghĩa.
Sắc mặt Tịch Tử Nghĩa cũng vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm thần y Lâm giả mạo, nghiến răng nói: “Độc của Độc Hoàng Tiêu Khải Phong… tôi… tôi không giải được…”
“Vậy anh định trơ mắt nhìn tôi chết sao?”, thần y Lâm giả mạo gầm lên.
“Anh… anh là thần y Lâm, chút độc này anh sợ gì chứ? Người đâu, mau dìu thần y Lâm đi giải độc”, Tịch Tử Nghĩa vội kêu lên.
Hai người của Linh Kiếm Môn lập tức bước tới, định kéo thần y Lâm giả mạo đi.
Vở kịch này không thể diễn tiếp được nữa.
Rất nhiều người đã phát giác ra sự bất thường.
Hai người kia vừa lại gần thần y Lâm giả mạo, anh ta đã đẩy họ ra như phát điên, xông tới trước mặt Tiêu Khải Phong, quỳ hai gối xuống, dập đầu bôm bốp nói: “Tiêu thiên kiêu! Cứu tôi với! Tiêu thiên kiêu! Anh hãy giải độc cho tôi đi! Cầu xin anh hãy giải độc cho tôi!”.
Người kia kêu lên thống thiết, đầu dập mạnh xuống đất, phát ra tiếng bôm bốp, khiến mọi người kinh hãi trong lòng.
Tiêu Khải Phong bình thản nhìn anh ta: “Giải độc? Chẳng phải anh chính là thần y Lâm nổi danh như cồn sao? Độc này… mà anh cũng không tự giải được?”.
“Không! Tôi không phải là thần y Lâm! Thực ra tôi không phải là thần y Lâm! Tôi là giả! Tôi được Tịch Tử Nghĩa tìm tới để lừa các anh thôi! Tôi là giả! Tiêu thiên kiêu, cầu xin anh rủ lòng thương xót, giải độc cho tôi với! Hãy giải độc cho tôi với!”, người kia la hét, sự khó chịu ngứa ngáy ở lồng ngực đã khiến anh ta khó mà chịu đựng nổi, hai tay sắp xé toạc lồng ngực ra, cảm giác này thực sự là sống không bằng chết.
Lời nói của anh ta khiến mọi người xung quanh xôn xao.
“Cái gì? Giả mạo?”.
“Hóa ra là Tịch Tử Nghĩa này giả vờ ra vẻ!”.
“Hừ, tôi còn tưởng anh ta có bản lĩnh gì chứ?”. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ2.
Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé3.
Quý Thứ Năm4.
Nhất Niệm Thành Kỳ=====================================
“Tên này to gan thật đấy, tất cả chúng ta đều bị anh ta qua mặt!”.
Những âm thanh tức giận vang lên không ngớt.
Ai nấy đều bực bội.
Sắc mặt Tịch Tử Nghĩa trắng bệch, cũng có chút sợ hãi.
“Ồ… hóa ra là vậy à?”.
Tiêu Khải Phong gật đầu, không biết lấy đâu ra một viên thuốc, ném xuống đất: “Nếu vậy thì cho anh đấy!”.
Thần y Lâm giả mạo kia vội vàng nhặt viên thuốc lên, nhét vào miệng.
Thuốc vừa vào bụng, cảm giác ngứa ngáy ở lồng ngực lập tức biến mất.
“Khỏi rồi sao? Tốt quá! Tốt quá!”.
Thần y Lâm giả mạo vô cùng mừng rỡ.
Mọi người cũng thầm than là thần kỳ.
Nhưng ngay sau đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT