“Về gì chứ! Đi theo Lâm Chính là được”, Trương Nhã bặm môi.
“Nhưng anh ta đang ở đâu chúng ta cũng có biết đâu”.
“Còn ở đâu được chứ? Chẳng phải chỉ có một con đường này thôi sao. Cứ đi theo con đường này, chắc chắn sẽ đuổi kịp được anh ta. Lần này có tin sốt dẻo rồi, chỉ cần chúng ta nắm được cơ hội thì tiền đồ sẽ xán lạn lắm”, Trương Nhã kiên định nói và lấy máy ảnh ra đi về phía trước.
Hứa Tình vừa khóc vừa đành phải đi theo.
Đương nhiên là Lâm Chính biết được Trương Nhã và Hứa Tình đang đi sau mình. Nhưng anh chẳng buồn quan tâm. Đó là sự lựa chọn của bọn họ. Tiếp theo có gặp phải nguy hiểm gì thì bọn họ cũng tự đi mà chịu trách nhiệm.
Cả hai cô gái cũng trưởng thành rồi, Lâm Chính không có nghĩa vụ phải bảo vệ. Lâm Chính đi với tốc độ khá nhanh.
Dù chướng khí và độc vật rất nhiều nhưng anh vẫn tới kịp trung tâm của hồ Ám Long. Và cũng chính là vị trí mà trước đó Lữ Lộng Triều cử người người của Cổ Phái tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT