“Nhưng mà…”, Trương Nhã còn định nói gì đó thì đã bị Đặng Lôi ngắt lời.
“Lâm Chính, còn đứng ngây ra làm gì? Mau lên đi chứ? Lẽ nào anh định đợi bọn họ lao lên tùng xéo chúng tôi rồi mới ra tay à?”, Đặng Lôi thúc giục.
Lâm Chính nhìn Đặng Lôi rồi lại nhìn đám người chặn đường. Anh ta điềm đạm nói:“Giờ các người có 20 giây để rời đi! Nếu rời đi thì các người còn được bình an vô sự, còn không thì chúng tôi đành phải chủ động ra tay thôi”.
Đám đông nhìn nhau: “Rời đi?”
“Thằng này úng não à?”, tiếng rì rầm vang lên.
“Lâm Chính, cậu điếc hả? Tôi đang gọi cậu đấy! Lẽ nào cậu định dựa vào võ mồm để xử lý bọn họ? Cảm hóa bọn họ?”, Đặng Lôi khó chịu, bèn gầm lên. Lâm Chính cứ mặc kệ, chỉ đứng đó với sắc mặt điềm đạm.
“Cậu dám khinh thường lời của tôi?”, Đặng Lội cuống cả lên.
“Xông lên”, người đội trưởng của đám người kia không muốn dây dưa thêm bèn phất tay. Trong chớp mắt, đám người đó xông về phía đám ngồi Đặng Lôi, Lâm Chính.
“Á!”, Hứa Tình hét lớn. Trương Nhã cũng nín thở. Đặng Lôi thì tạo tư thế, nụ cười trên mặt dần tắt lịm, ánh mắt đanh lại.
Lâm Chính mà bị hạ gục thì anh ta cũng nên ra tay rồi. Thế nhưng đúng lúc Đặng Lôi tạo ra tư thế thì một có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Hừ! Rượu mừng không muốn uống lại muốn uống rượu phát. Vậy thì tôi cũng không cần phải khách sáo nữa”, Lâm Chính hừ giọng. Anh nhích chân, cơ thể như một tia chớp lao vào tên cướp đầu tiên rồi anh giáng một cú đấm xuống.
Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Tên cướp trong nháy mắt ngã rầm ra đất, không thể đứng dậy nổi. .
Truyện Cổ Đại“Cái gì?”, người đội trưởng bàng hoàng.
Đặng Lôi há hốc miệng, tưởng mình nhìn nhầm. Một cú đấm mà đấm ngất một cao thủ võ lâm…
Đúng là quá hoang đường…
Lâm Chính trước giờ ra tay đều nhanh gọn nhẹ như vậy. Anh lao vào giữa đám người, vung chân múa tay, đấm bôm bốp như diễn trò.
Bụp bụp bụp…Âm thanh nặng nề vang lên không ngớt, từng bóng người cứ thế bay bật ra, bất tỉnh nhân sự. Đội trưởng trố tròn mắt, nhìn với vẻ không dám tin.
“Chuyện gì vậy?”, Đặng Lôi cũng bàng hoàng.
Anh ta đang đợi Lâm Chính bị “vờn” để còn tự mình xử lý, rồi thuận thế tung chiêu anh hùng cứu mỹ nhân để có thể lấy lòng hai cô gái còn lại. Giờ xem ra anh ta đã nghĩ nhiều mất rồi. Không những không thể tỏa sáng mà còn khiến Lâm Chính được tỏa sáng.
Hứa Tình và Trương Nhã đều sững sờ nhìn Lâm Chính chiến đấu, họ không nói nên lời. Khoảng một phút sau, cả đám người đều bị hạ gục. Bọn họ người thì ôm ngực, người thì ôm đầu, lăn lộn dưới đất và la hét, rên rỉ. Anh cũng phải run rẩy.
“Hả?”, người đội trưởng vội lùi về sau. Hắn không thể chấp nhận được cảnh tượng đang xảy ra trước mặt. Thế nhưng khi hắn vừa lùi lại thì có một bóng hình đột ngột xuất hiện sau lưng hắn.
Là Lâm Chính! Tốc độ của anh như này là như nào?
Sao lại trở nên nhanh như vậy? Đăng Lội vò đầu bứt tai, không thể nào hiểu được. Người đội trưởng kia suýt nữa ngã ra đất.
“Đừng…đừng giết tôi! Cậu muốn tôi làm gì thì tôi sẽ đều làm như thế”, người đội trưởng vội vàng nói.
Hắn biết không thể nào bỏ trốn được nữa. Đối phương có thể xuất hiện như quỷ thần sau lưng hắn thế kia thì có nghĩa là tốc độ của anh thuộc thể loại người thường không thể nào theo kịp được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT