Trương Nhã và Hứa Tình cũng nhìn anh, nhíu mày.

Mặc dù hai người không phải người trong giới võ thuật, nhưng cũng biết một vài chuyện của giới võ thuật Hoa Quốc. Bọn họ đã làm nghề này, mọi sự việc trên các lĩnh vực đều có xem qua. Bên cạnh đó, Đặng Lôi cũng là người học võ, trên đường đi cũng đã giới thiệu cho bọn họ một ít tình hình của giới võ thuật nên bọn họ cũng có ít hiểu biết.

Lâm Chính này là ai?

Trông anh chẳng có gì nổi bật, chân tay gầy gò, có thể đùa giỡn nhiều cao thủ võ lâm như vậy trong lòng bàn tay sao?

Đúng là nực cười!

“Lâm Chính, cậu bớt khoác lác đi! Cậu là ai tưởng tôi không biết sao? Không sai, cậu đúng là một học trò nổi trội ở trường, chắc chắn cũng biết một ít y thuật. Nhưng lần này người đến hồ Ám Long không phải bác sĩ Đông y cầm kim châm cứu, mà là một nhóm cao thủ võ lâm võ công cao cường, đến như gió đi như mây! Bất cứ ai trong bọn họ chỉ cần dùng đầu ngón tay cũng có thể bóp chết cậu! Cậu thật sự cho rằng mình là nhân vật nào tài giỏi?”, Đặng Lôi cười nhạt, sự khinh miệt trong lời nói đã vô cùng rõ ràng.

Lâm Chính âm thầm lắc đầu.

Nếu bọn họ đã không tin thì anh cũng không cần nói thêm nữa.

Câu hỏi của Lâm Chính cũng không có đáp án.

Đặng Lôi không muốn nói nhiều với loại người như Lâm Chính.

Bây giờ trong đầu anh ta chỉ có ý nghĩ làm sao để lợi dụng Lâm Chính thể hiện bản thân, để Trương Nhã nhìn mình với con mắt khác, lấy được lòng người đẹp!

Bốn người tiếp tục đi về phía trước.

Đặng Lôi không ngừng nhìn ngó xung quanh.

“Vì sao lại chọn buổi tối vào hồ Ám Long? Ban ngày đến hồ Ám Long… không phải sẽ tiện hơn sao?”.

Đi sâu vào trong, Trương Nhã cũng không chịu nổi nữa.

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, hơn nữa còn u ám, rừng cây rậm rạp che mất ánh trăng.

“Tiểu Nhã, chuyện này mà cô cũng không biết sao? Hồ Ám Long là nơi rất đặc biệt, nghe nói nơi này có một loại trùng độc đặc biệt vô cùng đáng sợ sinh tồn. Loại trùng độc đó rất lợi hại, chỉ cần bị nó cắn phải một phát, độc xâm nhập vào cơ thể thì một người trưởng thành cũng sẽ ngã xuống đột tử trong vòng một phút! Hiện độc của loài trùng độc đó chưa có thuốc giải, nếu không cẩn thận gặp phải trùng độc đó thì chúng ta rắc rối to!”.

“Hả?”, Hứa Tình sợ đến mức hai chân nhũn ra.

Trương Nhã cũng tái mặt, có hơi không nhấc nổi chân.

“Vậy… vậy phải làm sao?”.

“Ha ha, không cần lo, loài trùng độc đó chỉ hoạt động vào ban ngày, buổi tối sẽ không xuất hiện. Cho nên chúng ta chọn đi vào buổi tối ấy à, với loại sinh vật cực độc đặc thù ở hồ Ám Long, thật ra buổi tối lại an toàn hơn ban ngày!”, Đặng Lôi cười nói.

“Hóa ra là vậy!”.

Hai cô gái thở phào một hơi.

Lâm Chính ở phía sau nhíu mày, nhìn Đặng Lôi chăm chú.

Không ngờ Đặng Lôi lại hiểu biết về chuyện trùng độc như vậy, không phải bảo nhà cậu ta chỉ là thế gia võ thuật bình thường thôi sao? Xem ra không đơn giản…

Soạt!

Lúc này, Đặng Lôi đi ở phía trước đột nhiên dừng bước.

Trương Nhã và Hứa Tình không khỏi sửng sốt.

“Đặng Lôi, sao vậy?”, Trương Nhã vội hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play