Khai Mạc cười lớn, vỗ vai Lâm Chính nói: “Nếu vậy thì để cậu chủ Lâm ghi giấy nợ trước đi! Đúng lúc một người bạn luật sư của tôi cũng đang ở trang viên này. Tôi sẽ bảo anh ấy soạn thảo một thỏa thuận hợp pháp ngay bây giờ! Anh thấy sao?”.

“Được”, Lâm Chính lại gật đầu.

“Không được!”.

Tô Nhu gần như là xông tới, cuống quýt kêu lên.

20 triệu tệ?

Đây cũng không phải là thỏa thuận bằng miệng!

Nếu Lâm Chính thua thật, thì cô sẽ tán gia bại sản, đến lúc đó sợ rằng bán cả cô cũng không đủ trả ấy chứ.

Sao cô có thể để Lâm Chính tiếp tục làm việc ngu ngốc này chứ?

“Không được, không được cược, chúng tôi không chơi nữa! Lâm Chính, đi, chúng ta đi!”, Tô Nhu hét lên.

Cô đã hoảng loạn thực sự.

Nhưng Lâm Chính lại kéo tay cô, mỉm cười nói: “Không sao đâu bà xã, cứ tin anh”.

Tô Nhu nghe thấy thế thì hơi run rẩy, cô nhìn khuôn mặt tươi cười đầy tự tin của Lâm Chính, không biết tại sao lại có cảm giác hốt hoảng.

Dường như người trước mắt này… không phải là Lâm Chính mà cô quen biết.

Một Lâm Chính nhu nhược, ít nói, không quan tâm chuyện gì, thậm chí bị đánh không đánh trả, bị mắng không mắng trả…

Nhưng… tận 20 triệu tệ!

Nhà cô ngay cả hai triệu tệ còn không có!

Cô không thể chấp nhận được số tiền này!

Tuy cô lôi kéo được mấy chục triệu tệ tài trợ, nhưng số tiền đó dùng để gây dựng công ty, cô tuyệt đối sẽ không dùng cho việc riêng…

“Không được, không được đâu, Lâm Chính, anh không thể làm thế, chúng ta đâu có nhiều tiền như vậy chứ?”, Tô Nhu cắn răng nói.

“Em không tin anh sao?”, Lâm Chính nghiêm túc nhìn cô.

Tô Nhu á khẩu.

“Đi thôi”.

Khai Mạc đi về phía trường đua ngựa.

Mọi người cũng vội vàng đẩy Tô Nhu và Lâm Chính về phía trường đua ngựa, hoàn toàn không cho hai người cơ hội suy nghĩ.

Chẳng khác nào lùa vịt lên chuồng.

Thôi vậy!

Thôi vậy…

Nếu anh ấy đã tự tin như vậy, thì mình sẽ tin tưởng anh ấy một lần.

Tô Nhu nhắm hai mắt, đã hoàn toàn từ bỏ.

“Làm tốt lắm!”.

Vào trường đua ngựa, Khai Mạc bước đến bên cạnh Trương Mậu Niên, nhỏ giọng cười nói.

“Tiếp theo phải xem cậu chủ Khai rồi”, Trương Mậu Niên mỉm cười đáp.

“Lâm Chính dám cược ngựa với tôi ở trường đua ngựa của tôi? Vậy thì anh ta chắc chắn sẽ thua, số ngựa này đều được tôi dày công lựa chọn, tôi cũng biết rõ nhất. Lát nữa anh ta nợ tôi 20 triệu tệ, thì cả nhà anh ta sẽ bị tôi thao túng, đến lúc đó Tô Nhu có thể không nghe lời tôi sao?”, Khai Mạc nheo mắt cười nói, lè lưỡi liếm đôi môi khô khốc, cả người bắt đầu hưng phấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play