“Ông ngoại”, Lâm Chính gọi.

Trương Trung Hoa rùng mình một cái, lập tức hoàn hồn.

“Haizz… đã xong rồi sao?”.

Trương Trung Hoa hít sâu một hơi.

“Vâng”, Lâm Chính gật đầu.

Trương Trung Hoa nhìn khoảng đất sau núi lỗ chỗ tan hoang, một lúc lâu sau mới hỏi: “Lâm Chính, rốt cuộc… chuyện này là sao? Cháu có võ công lợi hại như vậy từ bao giờ thế?”.

“Cháu không biết võ công”, Lâm Chính đáp.

“Không biết? Vậy vừa rồi là…”

“Đó là y võ!”.

“Y võ? Hình như ông từng nghe tới, nhưng… cháu biết y võ lúc nào vậy?”.

“Cháu học y từ nhỏ, đương nhiên sẽ biết một chút về y võ”.

“Nhưng cậu ta đến tìm thần y Lâm mà! Sao lại động chạm đến cháu thế? Lâm Chính, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”, Trương Trung Hoa vội hỏi.

Chỉ thấy sắc mặt Lâm Chính bình tĩnh, anh trầm tư một lát rồi mới lên tiếng: “Ông ngoại, thực ra chuyện này rất đơn giản, bởi vì… cháu chính là thần y Lâm!”.

Trương Trung Hoa ngồi xuống tảng đá ở bên cạnh, khuôn mặt già nua không có gì thay đổi, nhưng đôi mắt thì trợn tròn.

Con ngươi đục ngầu tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Ông ta vẫn chưa chấp nhận được.

Dù sao… chuyện này cũng quá kinh hãi.

Cháu rể ông ta lại chính là thần y Lâm hô mưa gọi gió, chấn động cả thế giới sao?

Thần y trẻ tuổi nhất và giỏi giang nhất đó sao?

“Thế à? Hóa ra là vậy…”

Trương Trung Hoa hít sâu một hơi, không ngừng lẩm bẩm, một lát sau liền cất tiếng cười lớn.

Đã lâu lắm ông ta không cười thoải mái như vậy.

“Cháu xin lỗi ông, do một số nguyên nhân, cháu đành phải giấu mọi người”, Lâm Chính nói.

“Cháu không cần phải xin lỗi! Ông có thể hiểu được, chỉ là ông bất ngờ quá, không ngờ cháu rể ông lại là nhân vật có máu mặt như vậy, ha ha ha…”

Trương Trung Hoa cười lớn, đứng dậy vuốt râu, ánh mắt nhìn Lâm Chính đầy yêu quý và tán thưởng: “Nào nào nào, Lâm Chính, lại đây ông xem nào!”.

Lâm Chính bước tới, đứng trước mặt Trương Trung Hoa.

Trương Trung Hoa lại nhìn một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu: “Lâm Chính à, cháu nói cháu là thần y Lâm, nhưng tại sao khuôn mặt cháu… lại khác trên tivi thế?”.

Lâm Chính đâm châm bạc vào cổ.

Xương mặt anh lập tức di chuyển, một lát sau khuôn mặt đã trở nên đẹp như thiên thần.

“Hả?”.

Trương Trung Hoa trợn mắt há miệng: “Đây là gì vậy? Ảo thuật sao?”.

“Ông ngoại, đây không phải là ảo thuật, đây chỉ là thuật thác cốt trong Đông y, di chuyển xương cốt vùng mặt, thay đổi dung mạo, nhờ cách này mà cháu có thể dễ dàng đạt được mục đích dịch dung”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play