Hai người lao vào chém giết nhau túi bụi, chấn động cả ngọn núi.

Quản gia và Trương Trung Hoa ở bên này thì đã trố mắt ra.

Bọn họ đứng ngây ra như phỗng, vẻ mặt sửng sốt, chứng kiến cảnh tượng này với ánh mắt không thể tin nổi.

“Chuyện… chuyện… chuyện này là sao đây?”.

Trương Trung Hoa lắp bắp hỏi.

“Ông chủ, đây là cậu Lâm Chính sao? Võ… võ công của cậu ấy mạnh đến mức này á? Đánh được cả Băng Thượng Quân? Cậu Băng Thượng Quân kia… chẳng phải là thiên kiêu sao?”, quản gia sửng sốt hỏi.

Trương Trung Hoa hoàn hồn lại, hít sâu một hơi: “Băng Thượng Quân quả thực là thiên kiêu, hơn nữa còn không phải là thiên kiêu bình thường… Tôi đã nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm rồi, không ngờ cháu rể tôi… lại có thực lực mạnh như vậy… Tôi nhìn nhầm rồi!”.

Tim ông ta đập thình thịch, cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng không thể, đầu óc vô cùng hỗn loạn.

Sau khi đánh nhau được mấy hiệp, hai người lại tách nhau ra.

Lâm Chính bình tĩnh đứng đó, Băng Thượng Quân tay cầm trường kiếm, đanh mắt nhìn anh.

“Hừ, anh quả nhiên không hề tầm thường! Đời này tôi chưa bao giờ gặp y võ như vậy! Khâm phục!”.

“Kiếm thuật của anh cũng rất đặc biệt, nhưng tôi cảm thấy thể thuật của anh mạnh hơn kiếm thuật, sao lại dùng kiếm chứ? Như vậy chỉ có trói buộc sức mạnh của anh, khiến anh không thể phát huy thôi”, Lâm Chính bình thản nói.

“Nói vậy là anh muốn tôi dốc hết sức ra sao?”, Băng Thượng Quân hỏi.

“Nói không phải vậy thì anh đến tìm tôi làm gì”, Lâm Chính hỏi vặn lại.

Băng Thượng Quân sửng sốt, sau đó cất tiếng cười lớn.

“Ha ha ha! Nói đúng lắm! Nói đúng lắm! Nếu đã vậy thì được, tôi sẽ dốc hết sức! Chỉ là thần y Lâm… mong rằng lát nữa anh sẽ không hối hận”.

Băng Thượng Quân cười nói, sau đó buông thõng hai tay.

Thanh kiếm kia tuột khỏi tay anh ta, nhẹ nhàng rơi xuống đất như một chiếc lá lìa cành.

Thanh kiếm kia… được làm từ giấy…

Băng Thượng Quân đã dùng khí để khiến nó trở nên sắc bén.

Dùng một thanh kiếm giấy mà có thể phóng ra kiếm khí đáng sợ như vậy.

Đây còn là việc mà người bình thường có thể so sánh được sao?

Lâm Chính bình thản nhìn, hai tay cũng lấy ra rất nhiều châm bạc.

“Hãy nếm thử Oanh Thiên Thần Quyền của tôi đi!”.

Băng Thượng Quân nhỏ giọng cười nói, thân hình nhoáng lên, xông về phía Lâm Chính.

Nhưng lần này Lâm Chính cũng không giấu giếm nữa.

“Nếu đã là trận chiến thiên kiêu, vậy thì hãy dốc hết sức đi. Nhưng tôi có một câu phải nói trước với anh, Băng Thượng Quân!”.

“Câu gì?”.

“Anh không phải là mục tiêu cuối cùng của tôi! Hay nói cách khác, anh không có tư cách trở thành mục tiêu cuối cùng của tôi!”.

Lâm Chính gầm lên, vỗ bàn tay lên hai cánh tay, hai tay bắt chéo trước ngực, sau đó lại thả xuống, lúc này chỗ cánh tay toàn là châm bạc sáng loáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play