“Bố! Bố đúng là già cả hồ đồ rồi! Lẽ nào bố không nghe thấy vừa rồi lúc người kia bước vào đã gọi gì sao? Cậu ta gọi thần y Lâm! Điều này cho thấy cậu ta đến để tìm thần y Lâm, ai cũng biết là Lâm Chính quen biết thần y Lâm, là bạn bè gì đó. Người ta đến gặp Lâm Chính để tìm thần y Lâm thôi”, Trương Tinh Vũ hừ mũi.

“Đúng, lão già chết giẫm này, ông còn tưởng là tìm được chỗ dựa sao? Tôi nói cho ông biết, thằng vô dụng Lâm Chính giống hệt ông hồi còn trẻ, không được tích sự gì cả! Nhà họ Trương rơi vào tay ông, sớm muộn cũng tiêu đời!”, bà cụ Trương cũng thừa thế chửi bới.

Nhưng vừa dứt lời, ông cụ Trương đã vung tay tát một cái.

Bốp!

Bà cụ Tô ôm mặt, nhìn Trương Trung Hoa với ánh mắt khó tin.

Tất cả mọi người cũng trố mắt ra.

“30 năm! Hơn 30 năm nay ông chưa từng đánh tôi… Bây giờ ông lại đánh tôi…”, bà cụ Tô nước mắt lưng tròng, vô cùng đau khổ.

Trương Trung Hoa cũng ngớ người ra, nhìn bàn tay già nua của mình, hít sâu một hơi rồi quay phắt người, đi ra sau núi.

Ông ta không muốn quan tâm đến đám người nhà họ Trương ngu muội này nữa.

Bây giờ ông ta chỉ muốn biết rốt cuộc Băng Thượng Quân kia tìm cháu rể ông ta có chuyện gì…

Thực ra Trương Trung Hoa không biết nhiều về thiên kiêu.

Nhưng bởi vì trước kia nhà họ Trương cũng từng có người dính dáng đến giới võ đạo, nên Trương Trung Hoa vẫn nghe nói một chút.

Ông ta đã cao tuổi, cũng biết chuyện yêu nghiệt tung hoành trên bảng thiên kiêu.

Trong tốp 10 thiên kiêu, ai mà chẳng là sự tồn tại nổi tiếng với thủ đoạn thông thiên, nhà họ Trương không thể đắc tội với bất cứ ai trong số đó.

Trương Trung Hoa vẫn biết rõ về nhà họ Trương.

Tuy sau trận phong ba lần trước, ông ta mơ hồ cảm giác người cháu rể này có chút khác thường, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng hôm nay Băng Thượng Quân đến lại khiến ông ta càng nghi ngờ hơn.

“Ông chủ!”.

Quản gia đi tới, chào hỏi Trương Trung Hoa.

“Ừ”.

Trương Trung Hoa gật đầu, bình tĩnh nói: “Trong đó sao rồi?”.

“Cậu Lâm Chính và Băng Thượng Quân ra sau núi rồi dặn tôi không được cho bất cứ ai vào”.

“Bọn họ định làm gì mà thần bí thế?”.

Trương Trung Hoa khó hiểu hỏi.

Quản gia lắc đầu: “Tôi không biết”.

Rầm!

Đúng lúc này, một âm thanh rung chuyển trời đất bỗng vang lên ở sau núi.

Hai người đều chấn động, suýt nữa ngã lăn ra đất.

“Có chuyện gì vậy?”.

Trương Trung Hoa vội vàng vịn vào hòn non bộ ở bên cạnh, cuống quýt kêu lên: “Có động đất sao? Là động đất sao?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play