Ông Lôi run rẩy, nhìn đám thuốc hạ nằm la liệt và cả người con trai đã bất tỉnh nhân sự của mình. Thế là ông ta bặm môi, dập đầu trước Băng Thượng Quân và kêu cả đám rời đi.

Bọn họ đi rất chậm, nói là lết thì đúng hơn.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn. Không ít người nhà họ Trương đang nôn thốc nôn tháo. Có những người không dám nhìn.

Bà cụ Trương mặt cắt không ra máu.

“Tiếp theo là đến đám người này đúng không?”, Băng Thượng Quân quay qua nhìn đám người nhà họ Trương.

“Hả?”.

Bà cụ Trương bị dọa cho suýt nữa hồn bay phách lạc.

Người trước mắt này chính là sát thần thực sự!

Bọn họ chỉ là một thế gia bình thường ở tỉnh Quảng Liễu, sao có thể đắc tội nổi người như vậy chứ? .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Quý Thứ Năm
4. Nhất Niệm Thành Kỳ
=====================================

“Đừng mà!”.

“Xin hãy tha cho chúng tôi!”.

“Chúng tôi… chúng tôi vô tội…”

“Xin hãy tha cho chúng tôi…”

Những tiếng xin xỏ sợ hãi vang lên không ngớt.

Rất nhiều người nhà họ Trương đều quỳ xuống đất, dập đầu bôm bốp.

Bà cụ Trương không thốt nên lời, ngồi trên xe lăn, cũng không khỏi run rẩy.

Sợ hãi đến tột cùng.

Trương Trung Hoa há miệng, nhưng không biết nên nói gì, chỉ có thể đưa mắt nhìn Lâm Chính.

“Nơi này không tiện, chúng ta tìm chỗ khác rộng rãi hơn đi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Được, anh nói xem đi đâu?”, Băng Thượng Quân hỏi.

“Ông ngoại, quanh đây có bãi đất trống nào rộng rãi không?”, Lâm Chính quay sang hỏi.

“Sau núi có, các cháu cần dùng sao? Ông sẽ lập tức sắp xếp, đưa hết người ở đó đi”, Trương Trung Hoa vội nói.

“Vâng, làm phiền ông rồi ạ”.

“Quản gia, mau, mau đưa Lâm Chính và người này ra sau núi. Hãy nhớ, tuyệt đối không được chậm trễ, đưa hết người đang làm việc ở sau núi đi, mau lên”, Trương Trung Hoa vội nói.

“Vâng, ông chủ”.

Quản gia chạy bước nhỏ tới, dẫn Lâm Chính và Băng Thượng Quân đi.

Trương Trung Hoa thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm.

Người nhà họ Trương run rẩy đứng dậy, nhìn bóng lưng đang rời đi của Lâm Chính và Băng Thượng Quân, rồi lại nhìn Trương Trung Hoa.

“Bố… người kia… rốt cuộc là ai vậy?”, tuh chậm rãi đứng lên, lắp bắp hỏi.

“Chưa từng nghe tới sao? Người đó là Băng Thượng Quân”, Trương Trung Hoa lạnh lùng đáp.

“Băng Thượng Quân?”.

“Đó… rốt cuộc đó là ai vậy?”.

“Phạm nhân giết người sao?”.

“Chúng ta có cần báo cảnh sát không?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play