“Xem ra là một cao thủ khác rồi”, bà cụ Trương mỉm cười, cảm thấy hân hoan lắm. Dù sao thì bà ta cũng bày tỏ ý kiến rồi, ông Lôi muốn hạ gục Lâm Chính, bà ta cũng chẳng có gì phải lo.

“Gặp phải một kẻ rắc rối”, ông Lôi điềm đạm nói.

“Rắc rối sao?”

Người tên Đại Ưng liếc nhìn một lượt nhà họ Trương rồi lên tiếng: “Ông nói là ai?”

“Thanh niên đó đó”, ông Lôi đưa mắt nhìn về phía Lâm Chính.

“Ồ”, Đại Ưng cũng nhìn theo. Anh ta quan sát một lượt: “Tên vô dụng này…sao có thể gây rắc rối chứ? Ông Lôi, mấy thuộc hạ khác của ông nuôi để làm cảnh đó hở?”

“Cậu…”

Đám đông tức giận, mặt đỏ linh căng nhưng không ai dám phản bác. Bởi vì bọn họ biết thực lực của Đại Ưng. Anh ta là người mà họ không thể đụng vào.

“Đừng khinh thường người này. Nhìn trẻ vậy thôi chứ thực ra biết võ đấy”, một người đứng bên cạnh giải thích. Nhưng Đại Ưng chẳng thèm bận tâm. Anh ta chỉ lắc đầu: “Không phải ai cũng vô dụng như các người đâu”.

Nói xong, anh ta quay qua nói: “Ông Lôi, ông định xử lý người này thế nào?”

“Dám đánh người của chúng ta bị thương thì cậu giúp tôi đánh rụng tứ chi của cậu ta đi. Nhớ kỹ, đánh rụng chứ không chỉ đánh gãy. Rõ chưa?”, ông Lôi nheo mắt nói.

“Được”, Đại Ưng gật đầu, bước về phía Lâm Chính.

“Dừng tay”, Trương Trung Hoa có cảm giác có gì đó không ổn bèn quát lên.

“Ông già, đừng tưởng ông tuổi cao mà tôi nương tay. Những người ngăn cả tôi đều không có kết cục tốt đẹp gì đâu”, Đại Ưng thản nhiên nói.

“Cậu là ai?”, Trương Trung Hoa trầm giọng.

“Đại Ưng”.

“Chưa từng nghe thấy bao giờ”.

“Có thể ông không biết biệt danh này của tôi, nhưng chắc chắn có một biệt danh khác mà ông biết”.

“Là gì?”

“Thị Huyết Cuồng Cưng”, Đại Ưng bật cười.

“Thị Huyết Cuồng Ưng sao?”

Trương Trung Hoa tái mặt. Người nhà họ Trương cũng run bắn người.

“Thị Huyết Cuồng Cưng?”

“Chính là người đã giết chết vô số người ở thế giới ngầm tỉnh Quảng Liễu vào năm trước đúng không?”

“Nghe nói nắm đấm của anh ta tới giờ vẫn vô địch. Hơn nữa những đối thủ giao đấu với anh ta đều bị giết chết cả’.

“Đây là một kẻ giết người không chớp mắt. Ai ai ở tỉnh này cũng biết”.

“Anh ta là thuộc hạ của ông Lôi sao?’

“Xong rồi! Lâm Chính xong đời rồi”.

“Giờ thì chẳng ai cứu được cậu ta nữa rồi”.

Giọng nói run rẩy vang lên. Rất nhiều người nhà họ Trương cảm thấy hoang mang.

“He he!”, Đại Ưng khẽ mỉm cười. Có lẽ anh ta đang tận hưởng sự kinh hãi của đám đông dành cho mình. Anh ta bước về phía Lâm Chính.

“Đợi…đã”, ông cụ Trương kêu lên, bước về phía Lâm Chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play