Sắc mặt ông cụ Trương lạnh tanh, bước vào trong phòng.

Lâm Chính đưa mắt nhìn ông cụ Trương, không khỏi liếc nhìn ngón tay ông ta, trái tim lập tức thắt lại.

Ông ta đã bị cắt mất mấy ngón tay.

Đây… là do Lâm Chính làm liên lụy…

“Cháu rể sao? Bố! Bố cũng không xem xem thằng này đang làm chuyện gì! Bố nhìn xem đứa cháu gái mà bố yêu thích nhất giờ thành ra thế nào rồi? Tất cả là đều nhờ phúc của thằng cháu rể này đấy! Loại người này mà bố còn bảo vệ hả?”, Trương Ái Khởi tức giận nói.

“Chuyện này phải hỏi cho rõ ràng! Tinh Vũ vừa hay cũng ở đây, Lâm Chính cũng có mặt. Đã vậy thì gọi tất cả mọi người đến làm rõ một lần đi”.

Ông cụ trầm giọng, nói với Trương Hổ ở bên cạnh: “Gọi bác gái tới đây! Lâm Chính, cháu đi cùng ông vào phòng chính”.

“Dạ”, Lâm Chính gật đầu.

Cả nhà họ Trương nhanh chóng tập trung trong phòng chính. Trương Tinh Vũ có mặt, còn Tô Quảng thì không biết đi đâu mất.

Ông cụ Trương ngồi xuống uống trà, thế nhưng tay khẽ run run. Cả nhà họ Trương thì ai cũng tức giận, hằm hằm nhìn Lâm Chính. Ánh mắt oán hận của họ thật chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh thôi.

“Thứ chó má! Cậu còn vác mặt về cái nhà này làm gì? Tôi phải giết cậu”, Trương Tinh Vũ tức giận, định nhảy bổ về phía Lâm Chính.

“Tinh Vũ”, ông cụ Trương khẽ quát lên.

Trương Tinh Vũ khựng người rồi mới chịu dừng lại. Lâm Chính nhìn bà ta bằng vẻ vô cảm. Trong mắt anh, Trương Tinh Vũ chẳng khác gì người dưng. Anh chỉ cảm thấy có lỗi với ông cụ Trương.

“Đây là nhà họ Trương. Mọi người đều là người nhà cả. Vậy thì phải tôn trọng quy tắc của cái nhà này. Ai dám làm loạn thì coi như không coi ông già này ra gì. Nghe rõ chưa?”, ông cụ Trương hừ giọng.

“Dạ”, đám đông đáp lại, tỏ vẻ cung kính.

Ông cụ cũng gật đầu rồi nhìn về phía Lâm Chính: “Lâm Chính, mẹ vợ cháu nói rằng Tô Nhu bị như thế là do cháu gây ra, có phải không?”

“Tại sao ông lại nói vậy ạ?”

“Mẹ vợ cháu nói rằng cháu gây sự với một nhân vật tai to mặt lớn nào đó”.

“Cháu có thể gây sự với ai được chứ?”

“Người của thôn Dược Vương! Cậu còn không chịu nhận à?”, Trương Tinh Vũ hét lên.

“Người gây sự với cái thôn đó là thần y Lâm, liên quan gì tới tôi?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Sao lại không liên quan tới cậu? Chính cậu đã gây rắc rối với cái thôn đó rồi nhờ Tô Nhu bảo thần y Lâm ra mặt làm lớn chuyện. Thôn Dược Vương hận Tô Nhu mới hại con bé. Cậu còn nói là không liên quan? Thứ lòng lang dạ sói kia! Cậu không bằng cả súc vật!”, Trương Tinh Vũ gào lên.

“Con gái tôi đúng là số khổ mà”.

Đám đông cũng tức lắm. Lâm Chính chỉ cười lạnh lùng.

“Thực lực của thôn Dược Vương thế nào chắc mọi người xem phát trực tiếp cũng biết rồi. Đến cả thần y Lâm còn không đối phó nổi, cả Dương Hoa cũng vì thế mà bị đánh bại, và tổn thất nghiêm trọng, vậy mà bà nói là tôi gây sự với họ? Vậy khác gì nói tôi còn lợi hại hơn cả thần y Lâm. Thần y Lâm giờ không biết tung tích ở đâu, tôi lại bình yên vô sự đứng ở đây. Có phải ý của bà là thần y Lâm không bằng cả tôi?”

Dứt lời, Trương Tinh Vũ ngừng khóc, không biết phải đáp trả thế nào

“Ngoài ra, ông ngoại, cháu muốn hỏi ông tình hình hiện tại của Tô Nhu thế nào rồi ạ?”, lâm Chính quay qua nhìn ông cụ Trương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play