Còn Tô Cương thì đã bị dọa cho ngã ngồi dưới đất.

“Thần y Lâm, cậu muốn làm gì?”, Lữ Lộng Triều nghiến răng hỏi.

“Ông muốn giết tôi, vậy tôi giết ông cũng không quá đáng đâu nhỉ?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Cậu…”, Lữ Lộng Triều không biết phản bác kiểu gì.

Nhưng cậu Chín nhà họ Yến ở bên cạnh cuống quýt kêu lên: “Thần y Lâm, anh không thể giết chúng tôi được!”.

“Tại sao?”.

“Bởi vì nếu anh giết chúng tôi thì… thì… thì cô Tô Nhu sẽ gặp nguy hiểm!”, cậu Chín nhà họ Yến nói.

“Tô Nhu?”.

Ánh mắt Lâm Chính lập tức trở nên lạnh thấu xương.

“Anh dám lấy cô ấy ra… để uy hiếp tôi?”.

Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Chính, đám người cậu Chín nhà họ Yến đều không khỏi run rẩy, một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Nhưng lúc này, cậu Chín nhà họ Yến chỉ có thể dùng cái cớ như vậy.

Nếu không bọn họ sẽ chết rất khó coi.

Nhưng bọn họ không biết, Tô Nhu là sự cấm kị của Lâm Chính, dùng lý do này chỉ khiến họ chết càng khó coi hơn mà thôi.

“Thần y Lâm, tôi không uy hiếp anh, tôi chỉ muốn anh bình tĩnh lại, để anh có thể suy nghĩ kĩ càng những gì được và mất. Tính mạng của chúng tôi không đáng giá, anh thả chúng tôi thì cô Tô Nhu sẽ được an toàn tuyệt đối”, cậu Chín nhà họ Yến nặn ra một nụ cười, nói.

Sắc mặt Lâm Chính gần như đã đen sì.

Anh ngoảnh phắt lại, nhìn chằm chằm Khang Gia Hào: “Tô Nhu đâu?”.

“Cô Tô Nhu… cô ấy đã được bố trí ổn thỏa rồi!”, Khang Gia Hào vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói.

Tô Nhu không thể gặp bất trắc gì được, nếu không tất cả bọn họ đều tiêu đời.

“Cô ấy ở đâu?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Ở… ở nhà họ Trương…”, Khang Gia Hào lau mồ hôi đáp.

“Nhà họ Trương?”.

Lâm Chính quay sang nhìn cậu Chín nhà họ Yến, nhanh chóng ý thức được gì đó, rồi lại nhìn Tô Cương đang run như cầy sấy.

Nếu Tô Nhu ở nhà họ Trương thì sẽ an toàn bí mật tuyệt đối, mục đích của Cổ Phái là Dương Hoa, nhất thời họ sẽ không tìm được tung tích của Tô Nhu, trừ khi… có người nói cho Cổ Phái biết Tô Nhu đang ở đâu.

Khang Gia Hào sẽ không tùy tiện để lộ vị trí của Tô Nhu, thế nên chắc chắn chỉ có người nhà họ Tô tiết lộ tin này.

Chắc là cậu Chín nhà họ Yến đang dọa anh thôi…

“Tô Cương, là anh làm sao?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

“A… việc này… việc này… thần y Lâm, tôi… tôi…”, Tô Cương há miệng, nhưng không biết nên nói gì cho phải.

“Trông chừng ba người bọn họ!”, Lâm Chính trầm giọng nói: “Bây giờ tôi đến nhà họ Trương!”.

“Chủ tịch Lâm, xử lý bọn họ thế nào ạ?”, Khang Gia Hào vội hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play