Lữ Lộng Triều mỉm cười và phất tay: “Giết”.

“Lên!!!!”, các cao thủ đồng loạt lao về phía Lâm Chính.

Hiện trường bắt đầu đánh nhau kịch liệt.

Cậu Chín nhà họ Yến rất thức thời phái người phong tỏa hiện trường lại, đuổi công nhân đi, ngăn cản mọi người dùng những thứ như điện thoại để quay phim chụp ảnh.

Dù sao đây cũng là chuyện vi phạm pháp luật, càng ít người biết càng tốt.

Không thể không nói những người do Lữ Lộng Triều đưa đến quả thực bất phàm.

Bọn họ đều là y võ, nhưng khác với y võ bình thường, bọn họ là y võ song tu thực sự, biết cả y thuật lẫn võ thuật, hơn nữa kĩ xảo võ thuật có vẻ mạnh hơn hẳn.

Hơn nữa tất cả đều là dược nhân…

Thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Mỗi quyền mỗi cước mỗi châm mỗi đao đều nhằm giết chết Lâm Chính.

Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, ánh mắt lộ vẻ dữ tợn.

Lần này Cổ Phái đã thực sự nổi lên ý định giết người, nếu đã như vậy thì anh cũng không cần phải nương tay nữa.

Vèo vèo vèo…

Châm bạc bay ra, Lâm Chính nhắm chuẩn một người rồi xông tới, định đánh bại hắn.

Hai bên đánh nhau dữ dội.

Lữ Lộng Triều chắp hai tay sau lưng, mỉm cười đứng nhìn.

“Ông Lữ, những người này không vấn đề gì đấy chứ?”, cậu Chín nhà họ Yến sán lại gần, dè dặt hỏi.

“Yên tâm đi, đây đều là những người do bên trên phái tới để đối phó riêng với thần y Lâm! Bọn họ trước đó đều dùng dược vật đặc biệt, thực lực đáng sợ, lúc chiến đấu không màng sống chết! Tuy thần y Lâm cũng là một y võ trác tuyệt, nhưng trước mặt những người này, chắc chắn cậu ta cũng không làm được gì đâu”, Lữ Lộng Triều cười nói.

“Ha ha, có câu này của ông Lữ thì chúng tôi yên tâm rồi”, cậu Chín nhà họ Yến mỉm cười đáp.

Rè rè…

Đúng lúc này, điện thoại của Lữ Lộng Triều rung lên.

Ông ta nhìn màn hình hiển thị rồi vội vàng nghe máy.

“Sao vậy hội trưởng? Ông có chỉ thị gì sao?”, tâm trạng của Lữ Lộng Triều không tệ, mỉm cười hỏi.

“Thần y Lâm đâu? Thần y Lâm đang ở đâu?”, hội trưởng ở đầu bên kia vội hỏi.

“Thần y Lâm? Cậu ta đang ở trước mặt tôi đây, hội trưởng cứ yên tâm! Chẳng bao lâu nữa, người này sẽ không còn tồn tại trên đời!”, Lữ Lộng Triều cười đáp.

“Cái gì? Ông ra tay rồi sao?”, hội trưởng ở đầu bên kia cuống quýt kêu lên.

“Sao thế hội trưởng? Chẳng phải ông bảo tôi đến xử lý thần y Lâm sao?”, Lữ Lộng Triều có chút khó hiểu.

“Đừng nhiều lời nữa, ông lập tức dẫn người về ngay! Về đây đã, nghe rõ chưa? Bây giờ vẫn chưa thể đắc tội với thần y Lâm được!”, hội trưởng khẽ quát.

“Đắc tội?”, Lữ Lộng Triều ù ù cạc cạc: “Hội trưởng, chúng ta đã trở mặt với thần y Lâm rồi, còn đắc tội với không đắc tội cái gì chứ? Huống hồ, Cổ Phái chúng ta cần gì phải sợ thần y Lâm?”.

“Thôn Dược Vương bị diệt rồi!”.

Hội trưởng không giải thích nhiều, chỉ gầm lên sáu chữ này.

Lữ Lộng Triều nghe xong như bị sét đánh ngang tai, đầu óc ong ong, còn tưởng là mình nghe nhầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play