“Của anh á? Thần y Lâm, chắc anh lầm rồi. Dương Hoa của các người đã bán miếng đất này cho chúng tôi. Các người cũng cầm tiền rồi, sao giờ miếng đất này còn thuộc về các người được chứ? Nực cười”, cậu Chín vứt thuốc, mỉm cười nói.

“Ai bán cho anh thế?”

“Mã Hải chứ ai? Giấy trắng mực đen còn ở đây. Chúng tôi mua bán theo pháp luật. Sai làm sao được”, cậu Chín lấy hợp đồng ra, lạnh lùng cười.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì đưa hợp đồng cho Khang Gia Hào.

Khang Gia Hào đẩy gọng kính, điềm đạm nói: “Hợp đồng này do tôi soạn thảo, vì vậy tôi nắm rất rõ nội dung. Chủ tịch Lâm, đối phương mua bán hợp pháp. Miếng đất này đúng là thuộc về bọn họ”.

“Vậy tôi làm thế nào để lấy lại?”, Lâm Chính lại hỏi.

“Trong hộp đồng tôi đã đặc biệt có thêm một điều khoản. Nếu như chủ tịch Lâm dùng giá tương tự để mua lại thì đối phương không được từ chối. Như vậy cậu có thể lấy lại được”, Khang Gia Hào lật tới trang cuối cùng, chỉ vào một điều khoản và lên tiếng.

Dứt lời, cậu Chín tái mặt, trố tròn mắt. Anh ta có biết điều khoản này. Đây đúng là điều khoản mà Khang Gia Hào đã yêu cầu cho thêm vào. Thế nhưng khi đó họ chẳng quan tâm tới nó. Vì tất cả đều cho rằng thần y Lâm đã chết.

Một kẻ đã chết thì còn mua lại kiểu gì? Chẳng phải là điều khoản thừa sao? Có không ít người còn tỏ ra buồn cười với Khang Gia Hào khi đó.

Giờ xem ra…nội dung có vẻ không có tác dụng này lại là đòn chí mạng với bọn họ…

“Mau tiến hành mua lại đi”, Lâm Chính nói.

Đám người cậu Chín tái mặt, đầu óc trống rỗng.

“Tôi đã chuẩn bị đủ tiền rồi các anh có thể lấy bất cứ lúc nào. Hợp đồng thì cũng đã ký rồi nên giờ các anh không cần ký nữa. Lần này tôi tới đây là để thông báo rằng các người lập tức dừng việc thi công và rời khỏi đây. Trong vòng một ngày tôi hi vọng những kẻ này sẽ không còn xuất hiện ở đây nữa”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Điều này…”, sắc mặt của cậu Chín trông vô cùng khó coi. Anh ta bặm môi. Anh ta nào ngờ sự việc lại thay đổi như thế này.

“Cậu Chín, việc đã tới nước này, chúng ta đừng cố chấp quá. Để họ rời đi trước, chúng ta lập tức báo cáo lên bên trên nhờ người của Cổ Phái ra mặt giải quyết”, Tô Cương giống như con chó trung thành, vội vàng khuyên nhủ.

“Nói đúng”, tôi sẽ lập tức gọi điện cho bên trên”, cậu Chín gật đầu.

Bọn họ đành âm thầm để cho mấy người Lâm Chính rời đi. Đúng lúc này, có một đám người đi tới.

“Thần y Lâm, chuyện này chúng ta thương lượng đi. Như vậy thì đều tốt cho cả đôi bên”, tiếng cười vang lên.

Đám đông bàng hoàng quay qua nhìn thì thấy Lữ Lộng Triều bước tới.

“Ông Lữ”, cậu Chín vui mừng.

Lữ Lộng Triều dẫn theo một đám người tới trước mặt Lâm Chín, chặn bọn họ lại: “Thần y Lâm, cậu vội quá. Sao phải vội thu lại Huyền Y Phái như vậy chứ?”

“Huyền y Phái là học viện khám và chữa bệnh công khai, là nơi tạo phúc cho dân, thậm chí còn được quốc gia thừa nhận. Ông có biết mỗi ngày Huyền Y Phái tiếp nhận bao nhiêu bệnh nhân không? Nếu tôi không lấy lại, những bệnh nhân kia biết đi đâu chữa trị?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Sao thế? Lẽ nào Giang Thành chỉ có một học viện Huyền Y Phái thôi à?”, Lữ Lộng Triều tò mò hỏi: “Huống hồ, không có Huyền Y Phái thì vẫn còn Cổ Phái chúng tôi mà. Chúng tôi cũng đang xây học viện đấy. Cần gì tới các cậu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play