Thủ Mệnh sửng sốt rồi hoàn hồn lại, nặn ra một nụ cười: “Không có gì… Tôi chỉ cảm thấy… thần y Lâm thay đổi hơi nhiều…”

“Vậy sao?”.

“Thần y Lâm, độc trên người anh… bây giờ sao rồi?”.

“Bị tôi áp chế rồi, tạm thời sẽ không xuất hiện nữa, bây giờ tôi không khác gì người bình thường cả”.

“Vậy thì tốt, xem ra anh có thu hoạch không nhỏ từ tấm bia đá tổ tiên”.

“Trí tuệ của tổ tiên quả nhiên phi phàm! Khiến người ta hiểu ra nhiều điều! Nhưng dù sao đó cũng là thứ của mấy nghìn năm trước. Thực ra rất nhiều lý luận trên bia đá hồi đó thì khó hiểu, nhưng đặt vào thời này thì lại khác biệt hoàn toàn. Tôi đã kết hợp với một số yếu lĩnh của y học hiện đại để thử lĩnh ngộ và có thu hoạch rất lớn”, Lâm Chính nói.

“Không hổ là thần y Lâm, quả nhiên lợi hại”, Thủ Mệnh thở phào, mỉm cười nói: “Thần y Lâm, tiếp theo anh định làm gì?”.

“Đến lúc tôi phải về rồi, mệnh mạch của Khả Nhi rất yếu, tôi phải nhanh chóng chữa trị cho cô ấy, chỉ là phần đầu cô ấy bị thương rất nặng, e là việc điều trị sẽ khó khăn”, ánh mắt Lâm Chính lóe lên một tia đau khổ.

Anh bỗng dưng nhận ra mình thật là vô dụng.

Không bảo vệ được Tô Nhu.

Cũng không bảo vệ được Nhan Khả Nhi.

Những người bên cạnh anh, người thì chết, người thì bị thương.

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực như vậy.

Cho dù đã tiêu diệt thôn Dược Vương, anh vẫn cảm thấy bản thân là đồ vô dụng…

“Thần y Lâm, anh đừng nản lòng, thực ra anh đã làm đủ tốt rồi, chỉ là trên đời này không có chuyện gì là toàn vẹn cả”.

Đúng lúc này, Tiết Phù bước tới.

Cái chân bị gãy đã được băng bó, cô ấy nhặt một cây gậy dài để chống.

“Cái chân này của cô tôi có thể chữa được, cô theo tôi về học viện Huyền Y Phái đi”, Lâm Chính nhìn Tiết Phù nói.

Tiết Phù sửng sốt nhìn Lâm Chính, sau đó lắc đầu, cười chua chát: “Thần y Lâm, tôi định về nhà”.

“Về nhà?”.

“Tôi được người nhà đưa đến thôn Dược Vương học tập từ khi còn rất nhỏ, đã hơn 10 năm rồi không về nhà. Cái chân nay chữa hay không… đã không còn quan trọng nữa, bây giờ tôi… chỉ muốn về nhà”.

“Được, nhưng nếu cô muốn chữa khỏi chân, thì có thể đến học viện Huyền Y Phái tìm tôi bất cứ lúc nào”.

“Cảm ơn anh”.

“Các anh thì sao?”.

“Tôi theo sư tỷ”, Hùng Giới Thiên kêu lên.

“Tôi đến học viện Huyền Y Phái”.

Thủ Mệnh bỗng nói.

Ánh mắt cô ta vô cùng kiên định.

“Được”.

Lâm Chính nhìn thôn Dược Vương tan hoang, lên tiếng: “Tuy nơi này đã trải qua một trận đại chiến, nhưng tôi nghĩ chắc là một phần tài liệu của thôn Dược Vương vẫn chưa bị hủy. Hùng Giới Thiên, Thủ Mệnh, hai người ở lại đây chỉnh lý vớt vát sách vở y học của thôn Dược Vương đi. Xử lý xong chuyện ở đây thì đến học viện Huyền Y Phái tìm tôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play