Lâm Chính sững sờ. Anh điên cuồng lao về phía trước ôm lấy thi thể của Nhan Khả Nhi. Nhưng, trái tim cô ấy không còn đập nữa rồi.

“Dù có giết Nhan Tam Khai thì cũng chẳng là gì. Trong mắt tôi Nhan Tam Khai cũng chỉ là một con chó mà thôi. Con chó này chết đi thì tôi vẫn còn con chó khác. Định lấy đám chó má ra uy hiếp tôi sao? Nực cười”, người bề trên thản nhiên nói.

Đám đông sợ hãi. Lâm Chính ôm chặt lấy thi thể của Nhan Khả Nhi, đôi mắt anh dần đỏ như máu.

“Người đâu, đưa thi thể của cô ta đi làm thuốc dẫn. Nếu để lâu quá thì sẽ không còn tươi nữa”, người đàn ông điềm đạm nói.

“Tuân mệnh”.

Một đám người đi về phía Lâm Chính.

Lâm Chính đứng dậy, lấy ra một cây châm đen xì. Đây là một cây châm độc.

“Các người chắc độc của mình là loại độc mạnh nhất trên thế giới chứ?”

Giọng nói khàn khàn của Lâm Chính vang lên.

“Sao? Cậu còn nghi ngờ thực lực của tôi? Chẳng lẽ… sức mạnh hiện nay của tôi vẫn chưa đủ khiến cậu nhận rõ hiện thực?”, người bên trên thản nhiên nhìn Lâm Chính, trong mắt toàn là vẻ lạnh lẽo.

Loài sâu kiến này năm lần bảy lượt khiêu khích ông ta, ông ta đã mất kiên nhẫn từ lâu!

Đây là đang khinh thường một người bề trên!

Khinh thường vị vua tương lai là ông ta!

“Đánh gãy tứ chi của cậu ta, mang qua đây!”.

Nhan Tam Khai quát lên.

Con gái mình mất, ông ta lại không hề thay đổi vẻ mặt. Dường như người chết đi là ai đấy không liên quan đến ông ta.

Chuyện này có thể hình dung bằng câu lòng lang dạ sói.

“Vâng, thưa trưởng thôn!”.

Mấy người của thôn Dược Vương bước nhanh tới phía trước.

Lâm Chính lấy châm bạc ra, nhẹ nhàng đâm vào trán Nhan Khả Nhi.

Não cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng, đang ở trạng thái chết não, Lâm Chính chỉ có thể cố hết sức phong tỏa mệnh mạch của cô ấy, giúp cô ấy giữ lại chút sự sống.

Nhưng dù sau này có cứu sống được thật, não của Nhan Khả Nhi cũng sẽ có di chứng không thể chữa lành.

Lâm Chính chưa bao giờ phẫn nộ như vậy!

Chưa bao giờ cảm thấy bức xúc như vậy!

Có lẽ anh chưa bao giờ bị người khác chạm tới giới hạn của mình, đạp lên vùng cấm của mình.

Dù là người hay là việc ở thôn Dược Vương đều chạm vào nơi mềm yếu nhất không thể chạm vào ở sâu trong nội tâm anh.

“Lăn qua đây!”.

Bốn người của thôn Dược Vương đưa tay, định ấn Lâm Chính xuống đất, đưa thi thể của Nhan Khả Nhi đi.

Nhưng đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên đứng dậy, quơ tay về phía sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play