Hiện tại anh đang vận dụng sức mạnh của Lạc Linh Huyết. Với tình huống này thì người khác đã bị anh đấm xuyên người rồi. Vậy mà đối phương lại không hề hấn gì.

Đúng là quá vô lý!

“Ngạc nhiên đấy. Sức mạnh của cậu có thể khiến tôi bị dao động cơ à. Xem ra cậu đúng là thiên tài độc nhất vô nhị rồi”, người đàn ông khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ đáng tiếc: “Thật đáng tiếc cậu mê muội không chịu tỉnh ngộ, dã tâm lại quá lớn. Nên tôi phải đích thân tiêu diệt cậu thôi. Tuy nhiên cũng không vội, đợi tôi có được cơ thể cậu thì tôi tước bỏ thiên phú cả thế”.

“Đoạt thể sao?”

Sắc mặt Lâm Chính trở nên vô cùng khó coi: “Lẽ nào…”

“Đúng vậy”, Người đàn ông cởi bỏ áo bào, để lộ ra cơ thể trắng bệch. Lúc này mọi người mới nhìn thấy trên người ông ta có vô số vết chắp vá.

“Cơ thể này của tôi, ngoài não và tim ra thì toàn dùng của người khác! Cánh tay khỏe nhất, hai chân mạnh nhất, phổi lớn nhất, máu tốt nhất…đều do tôi đoạt về và vá lại. Độ mạnh của cơ thể tôi tới thời điểm hiện tại có thể nói là nhất thế giới. Vì vậy chỉ cần dựa vào sức mạnh của thể xác thôi thì tôi cũng có thể đánh bại được cậu”, người đàn ông nói tiếp.

Thần y Lâm cảm thấy tức giận vô cùng.

“Rốt cuộc thì ông đã giết chết bao nhiêu người rồi?”, anh gào lên.

Hành động trái với luân thường đạo lý như thế này thì không thể tha thứ được.

“Giết bao nhiêu người thì có liên quan gì tới cậu? Thế giới này vốn là thắng làm vua thua làm giặc. Tôi mạnh hơn bọn họ thì tôi có thể đoạt được mọi thứ từ bọn họ, bao gồm cả mạng sống. Chẳng phải sao?”

“Hành động bất nhân bất nghĩa thì phải chết. Ông không sống được bao lâu đâu”, Lâm Chính trầm giọng.

“Câu nói đó tôi nên tặng cho cậu mới phải. Được rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian thêm nữa. Tôi lấy đầu của cậu trước nhé”.

Người đàn ông hét lên, lao về phía Lâm Chính với hai bàn tay như hai vuốt chim ưng.

Lâm Chính nín thở, lập tức ngáng tay lên đỡ đòn. Thế nhưng vô cùng khó khăn.

Sau một hồi giao đấu, hai cánh tay anh chỉ còn toàn những vết cào. Thịt của anh rơi từng mảng, máu me be bét.

“Chết đi”, người đàn ông gào lên, bổ mạnh tay xuống cổ Lâm Chính. Luồng sức mạnh khủng khiếp phóng ra từ cánh tay, như muốn chặt đứt cổ của anh vậy.

Lâm Chính căng thăng. Rõ ràng anh không thể chặn được đòn tấn công này.

Luồng khí tức phát ra quá kinh khủng khiếp. Chỉ cần xác thịt chạm phải thôi là sẽ lập tức bị đâm thủng.

Thật sự là không thể nào chặn lại được.

Lâm Chính trong lúc cấp bách đành phải lăn tròn để né đòn. Thế nhưng cú lăn đã tạo ra rất nhiều sơ hở.

Bề trên lập tức thuận thế bổ tay xuống.

Phụt! Máu tươi bắn ra. Lâm Chính lăn tới đâu thì máu nhuốm đỏ mặt đất tới đó. Đợi đến khi anh đứng dậy thì mới nhìn thấy vùng bụng xuất hiện một vết thủng lớn. Anh nhìn thấy cả xương bên trong.

Lâm Chính tái mặt, bụm vết thương. Cơ thể của anh không thể đứng thẳng được nữa. Anh vội vàng ghim vài cây châm mới có thể cầm được máu. Thế nhưng tình trạng có vẻ tệ đi nhiều.

“Giãy chết à”, người bề trên lắc đầu.

“Tiêu Hồng, còn không mau quỳ xuống nhận thua”, Nhan Tam Khai hét lên.

“Quỳ xuống!”

“Mau!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play